Rượu độc lúc trước có thể triệt tiêu kịch độc trong người nàng, lấy độc trị độc, cho nên nàng mới đau đớn đến như vậy, còn viên thuốc hắn cho nàng ăn trước khi đi, là để triệt tiêu tổn thương trong nội lực. Lúc này, nội lực trong cơ thể nàng sinh động mà tràn đầy sức lực, không có một tầng ngăn cản nào cả, bởi vậy có thể thấy, thuốc trong tay hắn thực sự không tồi đâu.
Chỉ là cái loại người âm tình bất định này, nàng cũng không bao giờ muốn gặp lại nữa!!!
Nằm hồi lâu, đột nhiên có người đi tới bên cạnh Cung Dĩ Mạt, nàng ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Cung Quyết?
Lúc này hắn mặc một thân đen tuyền, giống như muốn hòa vào trong bóng đêm. Từng bông tuyết rơi trên người hắn, dừng lại trên mặt mày lạnh nhạt, trông có vẻ tiêu điều.
"Đệ sao lại tới đây?" Nàng cố sức ngồi dậy.
Cung Quyết nhìn thấy, liền vội vàng tiến lên đỡ nàng, hơi hơi mỉm cười, đẹp đẽ giống như tinh linh, lay động lòng người.
Cung Dĩ Mạt gật đầu: "Ta không sao đâu, chỉ là hơi mệt một chút thôi."
Cung Quyết lúc này mới yên lòng, trực tiếp vươn tay bế nàng lên.
Cung Dĩ Mạt cả kinh, sau đó mới dần dần thả lỏng. Chỉ là nàng không nghĩ tới, đệ đệ nàng từ bao giờ đã trở thành một thiếu niên, có thể dễ như trở bàn tay bế nàng, cũng không cảm thấy khó khăn nữa.
Cung Quyết thực sự lớn rất nhanh, tuấn mỹ mà đĩnh đạc. Cung Dĩ Mạt vóc dáng cao gần một mét sáu tám, nhưng nàng đặc biệt nhỏ gầy, nằm trong lồng ngực của Cung Quyết, ngược lại có một chút tư vị chim nhỏ nép vào lòng anh hùng.
Nàng thực sự vô cùng mệt mỏi, ngoan ngoãn nằm yên cho Cung Quyết ôm vào trong lồng ngực, để hắn ôm nàng trở về, đặt vào trong giường đệm ấm áp....
Cũng không biết là ai cẩn thận như vậy, chăn gối ấm áp, chắc hẳn đã được hong qua lò sưởi rồi. Cung Dĩ Mạt vừa dính vào giường liền nhanh chóng chui vào, bộ dáng lười biếng lại thích ý, giống hệt như một con mèo đỏng đảnh.
Nhìn thấy nàng như vậy, Cung Quyết đầu mày đuôi mắt đều toát lên một vẻ nhu hòa.
Hắn cũng rất muốn cùng chui vào chăn với Cung Dĩ Mạt, nhưng mà, hắn không thể làm vậy, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng chỉ dám cẩn thận dém chăn cho nàng.
Cung Dĩ Mạt vốn rất buồn ngủ, thân thể nàng hiện giờ không khỏe lại vô cùng mệt mỏi, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, nàng vội vã kéo tay Cung Quyết, hơi hơi căng mắt, gấp gáp khẩn trương hỏi.
" Đệ...vì sao lại biết ta đang ở cửa chợ?" Đệ theo dõi ta?
Mấy chữ cuối cùng, nàng không nói ra lời.
Cung Quyết thản nhiên nhìn nàng mỉm cười, trả lời không chút do dự. "Có người nói với đệ, tỷ đi ra ngoài cùng hắn. Đệ không yên tâm, cho nên mới ra nhìn xem."
Cung Dĩ Mạt gật đầu, nhưng biểu tình vẫn rất rối rắm, giống như có vài lời lại không biết phải nói như thế nào.
Nàng tất nhiên hiểu rõ, dưới sự trợ giúp của Trấn Tây Vương, trong tay Cung Quyết bồi dưỡng ra không ít thủ hạ, chỉ là.....sẽ không phải như nàng nghĩ đấy chứ.
Thấy nàng nhíu mi khó nói, Cung Quyết không đành lòng, nhẹ giọng hỏi.
" Hoàng tỷ có chuyện gì thì cứ nói đi...."
Hắn chính là như vậy, ở trước mặt Cung Dĩ Mạt, vĩnh viễn sẽ là một thiếu niên ngoan ngoãn, dễ nói chuyện.
Cung Dĩ Mạt lúc này mới ngượng ngùng cười cười. "...... Cái đó, đệ sẽ không phái người giải quyết hắn đấy chứ?"
Lời nàng nói làm Cung Quyết khẽ cứng đờ, có chút thâm thúy nhìn Cung Dĩ Mạt, rõ ràng hắn ngụy trang tốt như vậy, vì sao Hoàng tỷ vẫn có thể đoán ra được hắn muốn làm gì?
Vừa thấy bộ dáng của hắn, Cung Dĩ Mạt lập tức ngồi dậy, Cung Quyết chắc chắn đã phái người đuổi theo truy sát Tư Vô Nhan!
Nàng khẽ nôn nóng, Tư Vô Nhan gã kia tay trói gà không chặt, nếu muốn phản kháng, chỉ có cách sử dụng độc dược, thủ hạ mà Cung Quyết vất vả bồi dưỡng hẳn sẽ bị thiệt hại không nhỏ.
"Đệ có thể tha cho hắn lần này được không?"
Cung Dĩ Mạt nhanh chóng hỏi Cung Quyết, nhưng hắn lại không nói gì, nghe nàng hỏi lại quay sang nhìn nàng thật sâu, biểu tình phức tạp mà thâm thúy, rất lâu sau, hắn mới lộ ra một vẻ cười nhạt.
Nụ cười này, có chút không giống với ngày thường ôn hòa và ngoan ngoãn, trái lại có chút quỷ dị....Trong nháy mắt, khí chất trên người hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất! Rõ ràng bộ dạng không thay đổi, nhưng lại làm cho người ta một cảm giác không giống nhau...
Hắn hơi nheo nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt tràn ra tia sáng nguy hiểm, làm độ ấm trong phòng tụt xuống thê thảm.
"Tỷ muốn đệ...tha cho hắn?"
Tiếng nói âm hàn chui vào tai Cung Dĩ Mạt, rõ ràng chỉ là một câu hỏi, thế nhưng lại làm lòng người phát lạnh!
Cung Dĩ Mạt ngẩn người, nàng chưa bao giờ nhìn qua bộ dáng hiện giờ của Cung Quyết, nhưng không biết vì sao, chỉ một nụ cười này, lại làm Cung Dĩ Mạt nhớ tới bóng dáng của Nhiếp Chính Vương năm nào, lúc ấy.....hắn cũng mỉm cười như thế.....sau đó, tàn nhẫn bẻ gãy một ngón