Sau đó, mặc kệ Vương Phi đang vô cùng khiếp sợ, Cung Quyết khẽ vẫy tay, một ám vệ xuất hiện ngay tức khắc, quỳ gối bên chân.
"Đêm đã khuya, thay ta đưa tổ mẫu về phòng nghỉ ngơi đi...."
"Vâng!"
"Nhưng......" Vương Phi phục hồi lại tinh thần, biểu tình cực kỳ không chấp nhận! Cánh môi bà hết đóng lại mở, nhìn tôn nhi ưu tú mà lạnh lùng của mình ở trước mắt, vài lần không nói nên lời.
"Vương Phi, mời ——"
Ám vệ không chút buông lỏng thực hiện mệnh lệnh của chủ tử, cứng rắn mời Vương Phi trở về.
Cung Quyết cũng cười nhìn nàng, chỉ là, nụ cười kia không chạm đến đáy mắt, ngược lại có vài phần u lãnh. Hắn khom lưng hành lễ.
"Thời gian không còn sớm, tôn nhi xin được cáo từ trước, mong tổ mẫu nghỉ ngơi cho khỏe."
Nói xong, Cung Quyết xoay người rời đi, kiên quyết không chút chần chừ. Vạt áo đen tuyền của hắn dường như hòa vào trong bóng tối, lại dường như xa cách không thể dung hòa.
"Nhưng nàng —— nhưng nàng...... Là Hoàng tỷ của ngươi cơ mà!"
Cuối cùng, Vương Phi vẫn là không cam lòng mà nói ra những lời này! Sau khi nói xong, sắc mặt trắng bệch, tựa như chính bà cũng không thể tin tưởng được!
Bà sinh ra đã là con cháu nhà danh môn thế gia, từ nhỏ đã đọc đủ thứ kinh thư lễ nghĩa. Ngay cả con gái bà cũng là người tri thư đạt lễ, kín đáo đúng mực.....Bà cho rằng, sống ở trên đời nhiều năm, cũng đã trải qua không ít mưa gió, bà đã không còn gì bất ngờ, vậy mà lúc này vẫn không nén nổi kinh sợ cùng bàng hoàng!
(P/s: tri thư đạt lễ: chỉ những người học rộng tài cao và ứng xử đúng mực)
Thân ảnh đang rời đi của người thiếu niên hơi dừng lại, hắn nghiêng nghiêng đầu, nhưng không xoay lại, từ xa vọng tới dường như đang cười, hơn nữa, thanh âm vô cùng suиɠ sướиɠ.
"Tất nhiên, ta biết nàng là Hoàng tỷ của ta."
Hắn quay đầu tiếp tục đi tiếp, mặt mày hoàn mỹ như yêu nghiệt chuyển thế mê hoặc lòng người, tiếng cười kia lại càng bay bổng trong gió.
"Chỉ là, Hoàng tỷ thì đã làm sao?"
Vương Phi hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té xỉu.
Ngày hôm sau, Cung Quyết liền tới cáo biệt Trấn Tây Vương.
Vốn dĩ, sau khi nghe thê tử nói xong, Trấn Tây Vương có ngàn khuyên vạn nhủ muốn nói với hắn, nhưng Cung Quyết nói đúng, hiện giờ, hắn cần phải nhanh chóng hồi cung hoàn thành sứ mệnh được giao phó, không thể lại tiếp tục trì hoãn. Lại nhìn Công chúa hoàn toàn không hề hay biết gì đang ngồi bên cạnh, những ưu tư sầu lo đều không thể nói nên lời.
Bọn họ cùng Cửu Điện hạ nhất vinh cùng vinh, nhất nhục liền nhục, Cung Quyết nắm chắc, bọn họ cho dù đã biết tỏ tường, cũng sẽ không dám nói năng lung tung.
Cho nên, Trấn Tây Vương miễn cưỡng cười cười: " Đã là như vậy, ta sẽ bảo hạ nhân mau chóng chuẩn bị đoàn xe, buổi chiều có thể sẵn sàng lên đường."
Cung Quyết bái lạy thật sâu: "Đa tạ ngoại nãi."
Đợi những người khác đều đã rời đi hết, Cung Dĩ Mạt trong miệng vẫn còn nhấm nháp điểm tâm, không khỏi luyến tiếc hỏi:
"Ta cảm thấy ý của Vương gia cũng không tồi đâu, một người "đã chết" như ta không phải nên lánh mặt ở đây vẫn hơn sao? Hơn nữa, đệ cũng đã từng nói, muốn cùng ta ở đây ung dung sống qua ngày mà? Nếu đã như vậy, sau khi đệ hồi kinh lại tìm cớ quay về là được....."
"Hóa ra là vì thế sao...." Cung Quyết ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng, nhàn nhạt mà cười. Dung nhan hắn ngày càng anh tuấn, lúc cười lên rạng rỡ như hoa mai nở trên tuyết trắng, tốt đẹp vô vàn.
"Nhưng mà đệ thay đổi chủ ý rồi.....Chúng ta ở đây sống một đời hẻo lánh, còn không bằng lao về kinh thành khuấy một trận hỗn loạn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hoàng tỷ không phải đã từng nói, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất hay sao?"
"Nói vậy cũng không sai...." Cung Dĩ Mạt nhăn khuôn mặt nhỏ. "Nhưng mà....kinh thành nhiều người biết mặt ta như vậy, nhỡ có người nhận ra ta thì không tốt lắm đâu?
Cung Quyết kéo tay nàng cười. "Hoàng tỷ chỉ cần luôn ở bên cạnh đệ là được rồi, nếu tỷ thực sự muốn ra ngoài, không phải còn có thể dịch dung đó sao?"
Cung Dĩ Mạt lúc này mới miễn cưỡng gật đầu.
Nhìn bộ dáng nàng không tình nguyện, Cung Quyết trong lòng đau xót. Hắn sao có thể không nghĩ đến tình huống cứ như vậy ở lại Tây Châu, mãi mãi không quay trở về được?
Không, chỉ cần Cung Dĩ Mạt còn ở lại đây, hắn có thể thực sự mãi mãi không quay về. Chỉ là, kể từ khi Cung Dĩ Mạt bị thương lần trước, hắn đã nhận ra rằng, nếu trong tay không nắm được thực quyền, sao có thể bảo vệ được nữ nhân mình âu yếm?
Hắn có thể đi tranh đi đoạt! Luận về cơ trí, luận về dã tâm, hắn tin tưởng bản thân mình không thua kém bất kỳ kẻ nào! Chỉ cần....nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Cảm giác ngọt ngào mà ấm áp lan tỏa trong lòng Cung Quyết, mà trong đó, lại không ít chua xót cùng bất đắc dĩ, làm hắn bất lực không thôi.
Binh mã trong tay Cung Quyết tạm thời để lại Tây Châu, cho nên, đoàn xe nhân số không nhiều lắm. Cấm quân đi theo hộ tống chỉ có khoảng trên dưới một ngàn người, Cung Quyết và Cung Dĩ Mạt cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, bên trong phủ một tấm đệm thật dày, lại vô cùng mềm mại, nhưng cho dù là vậy, vẫn không tránh khỏi xóc nảy. Cung Dĩ Mạt vén rèn lên, buồn bực nhìn mặt đường đất đá gồ ghề lồi lõm, da mông nàng có thể cảm nhận được phi thường sâu sắc những chấn động của bánh xe gỗ lọc cọc truyền tới, trong lòng không khỏi thầm suy nghĩ, một ngày nào đó, nhất định nàng sẽ thay đổi tất cả!
Ngựa xe rồng rắn nhau đi được hai ngày, thì tới sinh nhật của Cung Quyết.
Một ngày này, Cung Quyết cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là, Cung Dĩ Mạt nói nàng muốn xuống xe du ngoạn, vì thế cho nên, hành trình đang vô cùng gấp rút cũng bị hắn cương quyết dừng lại.
Cung Dĩ Mạt còn cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao thủ hạ trên dưới đều không hề có ý muốn khuyên lơn ngăn cản, chỉ là, đại sự đang ở trước mắt, cũng không kịp lưu tâm suy nghĩ nhiều.
Bọn họ vào thành Hạ Châu, hơn nữa lại vô cùng may mắn, bởi vì sắp đến tết rồi,