Hoàng Hậu nhìn Cung Triệt trầm ngâm suy nghĩ mà sắc mặt thống khổ, than nhẹ.
"Là Lưu gia vô dụng.... Hiện giờ con cháu trong gia tộc, cao nhất cũng chỉ là hàng Tiến sĩ. Phụ thân chết đã làm cho Lưu gia bị đả kích quá lớn. Cho dù tính ra việc con tu xong kênh đào này có thể đem lại cho Lưu gia tài nguyên cuồn cuộn, danh vọng ngập trời, cũng chỉ là việc sau này, còn Cung Dĩ Mạt.... Nàng sẽ chờ con sao?"
Từng câu từng chữ phân tích triệt để, thấm thía, làm Cung Triệt toàn thân rét lạnh.... Thân mình hắn khẽ chao đảo, suýt nữa thì không đứng nổi....
Vì sao lại là cục diện như thế này? Vì sao mà tất cả đều cản trở hắn? Rõ ràng.... Hắn chỉ muốn có một mình Cung Dĩ Mạt mà thôi.....
Hắn nhắm mắt lại, biểu tình bi ai tuyệt vọng làm Hoàng Hậu trong lòng đau xót, nhưng mà, bà tuyệt đối không thể mềm lòng, cho nên, Hoàng Hậu bưng chén trà nhấp một ngụm, thấp giọng nói.
"Cung Dĩ Mạt...sắp mười bốn tuổi rồi phải không?"
"Mẫu hậu!"
Cung Triệt gắt gao nắm chặt tay! Hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt ngập tràn tơ máu, vẻ điên cuống làm người ta sợ hãi!
"Nhất định phải làm như vậy sao? Tuyển phi ngay trước mắt của Mạt Nhi?! Ta không làm được.... Ta thật sự không làm được....."
Mỗi câu mỗi chữ, đều là căng hàm cắn răng mà rít ra! Hoàng Hậu nhìn hắn suy nghĩ sâu xa, đột nhiên, bà nhận ra được điều gì, che miệng mà cười.
"Nhi tử ngốc của ta... Cung Dĩ Mạt... nàng chưa biết tình cảm của con phải không?"
Cung Triệt không nói gì, hắn làm sao dám để cho nàng biết được?
"Con rõ ràng đã biết, tình cảm của con....là chuyện mà cả thiên hạ này không ai chấp thuận.... Nếu đã như vậy, sao con không thử đi hỏi nàng một chút?"
"Hỏi nàng điều gì?"
Hoàng Hậu cười. "Đứa nhỏ ngốc.....Mẫu thân tất nhiên là muốn tốt cho con. Hiện tại, con nên đi tìm Cung Dĩ Mạt... nói cho nàng biết tất cả. Nếu...nếu nàng cũng có tình với con, không phải là cả hai bên đều mừng hay sao? Như vậy, mọi vấn đề khúc mắc đều có thể được giải quyết dễ dàng."
Cung Triệt nội tâm chấn động, nhưng lý trí nói cho hắn biết, Cung Dĩ Mạt nhất định sẽ không đồng ý....
Thấy Cung Triệt biểu cảm tái nhợt lại vô cùng phức tạp, Hoàng Hậu dù sao cũng là người từng trải, liền nhẫn tâm hạ một liều thuốc độc.
"Cho dù bây giờ nàng có vô tình với con, thì ít nhất con cũng nên để cho nàng biết được tâm tư của mình, chỉ cần nàng không trực tiếp cự tuyệt, vậy thì con vẫn còn có cơ hội cố gắng không phải sao? Con có thể nói với nàng hiện giờ còn khó xử, hãy để nàng chờ con. Nếu như nàng hoàn toàn không hề suy nghĩ tới con, đến lúc đó, con cố gắng đến mấy cũng vô dụng, có đúng không?"
Lời mật ngọt làm lòng Cung Triệt ngo ngoe rục rịch......Trời mới biết, hắn đã sớm muốn làm như vậy từ lâu, chỉ là hắn không dám, bởi vì hắn cảm thấy, Cung Dĩ Mạt nhất định sẽ không tiếp nhận hắn! Nhưng mà....nhưng mà nhỡ đâu thì sao?
.....Nhỡ đâu.....nhỡ đâu Cung Dĩ Mạt đối với hắn, cũng có một tia cảm tình thì làm sao?
Ý nghĩ hoang đường này làm thân thể Cung Triệt bừng bừng sức sống! Hắn rất sợ hãi, nhưng vừa sợ hãi lại vừa có ngọt ngào chờ mong....
Nghĩ đến Cung Dĩ Mạt cũng có thể có tâm với mình..... Không, không.... Chỉ cần nàng không trực tiếp cự tuyệt là được rồi......
Như vậy, hắn có thể chờ......cho dù phải chờ bao nhiêu lâu, đúng vậy, hắn nên sớm làm như vậy mới phải!
Hoàng Hậu thấu tình đạt lý chỉ điểm một cau: "Mạt Nhi, hiện giờ có lẽ đang ở Tề Vương phủ đi? Mà Cung Quyết.... hắn có lẽ đang ở trên đường nhập cung rồi. Nếu bây giờ con nhanh chân một chút....có lẽ có thể thuận lợi gặp được nàng...."
Cung Triệt rốt cuộc không nén được lòng mình, vội vàng cáo từ, quay đầu đi Tề Vương phủ.
Thấy hắn hối hả rời đi, Hoàng Hậu ôm ngực thở dài, con trai của bà đã nhập ma, hắn đã yêu một người đến nỗi như si như dại! Nhưng mà không sao cả, bà sẽ từng chút từng chút kéo hắn trở về, cho dù phải trả giá tất cả!
Rời khỏi phủ, trong lòng Cung Quyết có chút bất an.
Hắn do dự một lát, ngẫm nghĩ, đem Cung Dĩ Mạt cùng tiến cung với mình coi chừng còn bất an hơn nữa, cho nên, hắn đành phải sai người trông coi cẩn thẩn, không được cho bất kỳ một kẻ nào ra vào phủ! Cuối cùng....hắn nghĩ thêm một lát, lại bỏ thêm câu.... Kể cả là Công chúa cũng không được!
Phân phó xong, hắn nhảy lên ngựa, rồi mới nhìn về phía Vương phủ... Ánh mắt từ lạnh nhạt, dần dần biến thành thỏa mãn....
Hắn không cần gì nhiều, chỉ cần có thể đem Cung Dĩ Mạt giấu kín bên người là đủ rồi......
Sau khi Cung Quyết rời đi, qua một hồi lâu, Cung Triệt mới từ từ bước ra từ chỗ khuất. Hắn nhìn về phía cổng son cao vời vợi, ánh mắt bỏng cháy.
Cung Quyết không đối nghịch được với Cung Dĩ Mạt, điều này