Cung Triệt được Cung Dĩ Mạt khen liền đỏ mặt, khẽ than nhỏ, cùng Cung Dĩ Mạt ngồi xuống, một lát sau mới nói. "Khuê nữ thế gia cần phải rụt rè e lệ, không thể khen người khác dễ dàng như vậy được, đặc biệt là với nam tử."
Rụt rè? E lệ?
Mấy từ này làm Cung Dĩ Mạt nháy mắt mất tự nhiên, đời trước, nàng theo đuổi Cung Triệt như hùm như beo, sau lại thẳng thừng đuổi đi vô số nữ nhân, độc chiếm hậu cung của hắn.
Rất nhiều người sau lưng nàng liền mắng nàng không biết bao dung, nàng cũng mặc kệ, nàng chính là một người đơn giản, lại quen tính tình thoải mái phóng khoáng ở thời đại tương lai, nghĩ là sẽ làm, thật sự không chịu được ngượng ngùng chần chừ. Có lẽ, bởi vì quá đơn giản, cho nên đời trước Cung Triệt mới không coi trọng nàng, lại thích Tô Diệu Lan rụt rè mỹ lệ đi.
Nàng im lặng kiểm điểm sai lầm của mình, Cung Triệt nhận ra mình lỡ lời, Cung Dĩ Mạt từ nhỏ lớn lên ở lãnh cung, không người dạy dỗ, mình lại nói nàng không biết rụt rè, chẳng phải đang nói nàng không có giáo dưỡng? Nhìn khuôn mặt nàng nhất thời uể oải, Cung Triệt cảm thấy đau lòng, vội vàng an ủi.
"Không sao hết, ta không để ý đâu!"
Cung Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, Cung Triệt bất giác lộ ra nụ cười đầy ôn nhu, mặt mày ấm áp. " Muội là Hoàng muội của ta, đối với ta thì không sao, nhưng trước mặt người ngoài thì không nên như vậy, bọn họ ác ý sẽ làm khó muội."
Trong lòng Cung Dĩ Mạt biết hắn đang an ủi mình,từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là một người ôn nhu tinh tế như vậy, mà một người như vậy, rất dễ dàng hấp dẫn nữ nhân.
Cung Dĩ Mạt liên tục gật đầu. " Muội nhớ kỹ!"
Nàng ngoan ngoãn nghe lời làm Cung Triệt thập phần hưởng thụ, liền lấy ra Ngọc Dung Tán đã chuẩn bị từ lâu, đưa cho nàng. "Muội bị thương, sẽ để lại sẹo, đây là thuốc sinh cơ trừ sẹo, muội hãy giữ mà dùng."
Cung Dĩ Mạt nhận bình ngọc mát lạnh, không hề định thoái thác, bàn tay nắm chặt đến gắt gao! Trong lòng hơi hơi xúc động, nàng biết bình Ngọc Dung Tán này rất quý hiếm, hơn nữa nàng cũng biết ngôi vị Thái đáy huyệŧ Triệt không dễ làm, lại không nghĩ rằng, hắn vừa gặp mặt, đã đưa tặng mình đồ vật quý giá đến vậy.
Nàng nhe rằng cười. "Cảm ơn Thái tử ca ca!"
Tiểu cô nương thẳng thắn làm Cung Triệt càng thêm đau lòng, hắn sờ sờ trên người mình, đáng tiếc cái gì cũng không chuẩn bị, thật muốn lại đưa thêm cho nàng ít đồ vật đâu!
Lấy xong đồ tốt, Cung Dĩ Mạt cũng thỏa mãn, liền bắt đầu đuổi người, Tô Diệu Lan phải mấy năm nữa mới có thể xuất hiện, nàng hoàn toàn có thể từ từ một chút cũng không vội.
Nhìn bóng dáng Cung Triệt, Cung Dĩ Mạt vừa cười ngọt ngào vừa tự nhủ.
Trời chạng vạng Cung Quyết mới tới, lập tức hỏi về Cung Triệt, Cung Dĩ Mạt còn buồn bực, tin tức của tiểu tử này nhanh nhạy thật đấy!
"Đệ nói Thái tử ca ca sao...." Cung Dĩ Mạt cười tủm tỉm lấy ra bình dược "Hắn tới đưa thuốc cho ta, là một người khá tốt."
Nghe Cung Dĩ Mạt khen ngợi người khác làm Cung Quyết thập phần bất mãn, từ trước đến giờ Hoàng tỷ chỉ khen ngợi một mình hắn, chứ chưa cùng người khác thân thiết như vậy đâu!
Cung Quyết nhìn chằm chằm vào bình dược kia. "Vết thương của tỷ đã được Phụ hoàng cho dùng loại thuốc quý nhất để chữa trị rồi, sau khi kết vảy lên da non sẽ không có bất kì vết sẹo nào!"
Đây cũng là lý do mà nữ nhân trong hậu cung điên cuồng ghen ghét đố kỵ nàng!
Ngọc Dung Tán một năm chỉ có thể chế ra ba bình, vốn không được dùng để trị thương mà dùng để dưỡng da, có thể làm cho làn da trắng mịn tỏa sáng, nhưng cả hai bình còn lại trong tay Hoàng Đế đều được đưa đến cho Cung Dĩ Mạt dùng, phần thịnh sủng này, trước nay chưa từng có!
Cung Dĩ Mạt tất nhiên là biết, nàng lôi kéo tay Cung Quyết đi vào trong viện, vừa đi vừa nói. " Tất nhiên là ta biết, cho nên a, bình dược này ta lấy cho đệ mà!"
Nàng vừa nói xong, Cung Quyết vốn đang âm thầm sinh hờn dỗi liền sửng sốt, tận đến khi bị Cung Dĩ Mạt kéo vào tẩm điện ngồi trên giường mới phục hồi tinh thần, thì ra Hoàng tỷ vẫn là Hoàng tỷ của hắn, nàng luôn nghĩ đến mình!
Lúc này, cung nhân trong tẩm điện đều đã lui ra, chỉ còn hai người bọn họ, bọn họ giống nhau đã rất lâu không ở chung một chỗ như vậy, Cung Dĩ Mạt vô cùng hoài niệm.
"Được rồi, mau cởϊ qυầи áo, để ta bôi thuốc cho đệ!"
Cung Dĩ Mạt đứng bên mép giường, từ trên cao trừng mắt xuống nhìn Cung Quyết. "Đừng nghĩ là ta không biết ngươi còn chưa xử lý vết thương của mình tốt, đến bây giờ miệng vết thương cũng chưa khép lại! Nhìn cái mặt ngươi luôn trắng bệch, ta còn nghĩ làm sao nhồi ăn mãi vẫn không mập!"
Thật là tức chết rồi, tiểu hài tử phải