P/s: Mộc tượng: bức tượng khắc bằng gỗ
Thấy Cung Quyết cam chịu, Cung Dĩ Mạt hận rèn sắt không thành thép nói. "Lời nàng nói ngươi cũng có thể tin? Nàng hận không thể gϊếŧ chết ngươi, ngươi còn không biết sao?"
Cung Quyết nhắm mắt, vẫn là trầm mặc.
Cung Dĩ Mạt càng phát hỏa, đồng thời còn có chút thương tâm. "Nàng rốt cuộc là nói cái gì, làm ngươi xa cách ta như thế!"
Ngữ khí dần dần ủy khuất.
"Ta còn tưởng rằng, chúng ta tâm ý tương thông, tình cảm sâu đậm giống nhau tỷ đệ ruột, không nghĩ tới ngươi thế nhưng dễ dàng đã bị người ngoài châm ngòi ly gián...... Ngươi thật làm ta quá thất vọng!"
Nói xong, nàng xoay người gục vào bên gối, bộ dáng giống như thật sự uất ức đến thương tâm, ô ô òa khóc. Cung Quyết luống cuống, hắn một lòng cảm thấy, có lẽ Hoàng tỷ sẽ xem trọng tình cảm nhiều năm mà không so đo, một phương diện khác lại sợ Hoàng tỷ biết sẽ tức giận, rốt cuộc, hắn vẫn là muốn tin tưởng Hoàng tỷ một lần, đánh cuộc nhiều năm lớn lên bên nhau!
Cho nên hắn thở dài một tiếng, "Hoàng tỷ, tỷ đừng khóc, đệ nói."
Hắn vừa nói, Cung Dĩ Mạt lập tức ngồi dậy, trên mặt không một nửa bộ dáng khóc lóc đau lòng. ( P/s: ╮(╯∀╰)╭) Cung Quyết khe khẽ thở dài, trong lòng lại khẽ thả lỏng, cho cung nhân lui ra, hắn liền đem sự tình ngày ấy của Liễu Hiền phi từ đầu đến cuối kể lại.
Hắn nói xong, cũng không có thở dài nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy càng thêm trầm trọng, mà trầm trọng, vì Cung Dĩ Mạt trầm mặc trở nên càng thêm gian nan.
"Cho nên, Liễu Hiền phi nói cho ngươi biết, Mẫu phi của ngươi hại chết Mẫu phi ta, mà về sau, Mẫu phi ngươi cũng vì Mẫu phi ta mà chết, cho nên ngươi lo lắng ta sẽ để ý, nhiều ngày liền cố tình tránh mặt ta sao?"
Cung Quyết cảm nhận được trong giọng nói Hoàng tỷ nặng nề tức giận, liền không nói gì.
"Hinh Nhi!"
Cung Dĩ Mạt đột nhiên hô lớn một tiếng, Hinh Nhi vội vàng đi đến, thập phần không đành lòng nhìn Cung Quyết, mới nhỏ giọng hỏi. "Công chúa...... Có gì phân phó?"
"Đi lấy kiếm của ta tới đây!"
Hinh Nhi cả kinh, vội vàng quỳ trên mặt đất: "Công chúa không thể! Có nói cái gì...... từ từ nói, có gì từ từ nói đã!"
"Còn nói cái quỷ gì! Ta kêu ngươi đi lấy thì lập tức đi lấy cho ta! Nhanh lên!" Cung Dĩ Mạt đột nhiên cất cao thanh âm dọa Hinh Nhi nhảy dựng, nàng lo lắng nhìn Cung Quyết cũng đang khiếp sợ, cúi đầu liền đi, thực mau liền đem kiếm mang tới.
Cung Dĩ Mạt cầm kiếm, khẽ nhìn Cung Quyết quỳ trước mặt, bước nhanh đến trước mặt hắn, tức giận nói! "Ngẩng đầu lên!"
Cung Quyết mấp máy môi, hơi hơi ngẩng đầu, một đôi mắt đen trong vắt, nhưng lại khó che dấu bi thương, Hoàng tỷ chẳng lẽ vì việc này, muốn gϊếŧ hắn báo thù đi?
Tưởng tượng đến đây, Cung Quyết tâm như tro tàn, thế nhưng ý chí nửa điểm phản kháng cũng không có, mặc dù hiện giờ luận về võ công, hắn so Cung Dĩ Mạt càng ngày càng tiến bộ, nhưng lúc này, hắn muốn giơ tay cũng không có sức lực.
Cung Dĩ Mạt cầm kiếm, nhìn hắn uể oải, sao lại không đoán ra hắn đang nghĩ cái gì, lửa giận lại đổ thêm dầu, càng ngày càng bạo phát! Tên tiểu tử thúi này, thế nhưng lại dám không tín nhiệm nàng như vậy, coi như nàng uổng công nuôi dưỡng hắn rồi!
"Còn không mau giơ cao tay lên chịu phạt, thành thực giơ cao một chút cho ta!!"
Cung Quyết vốn dĩ đang chờ nàng một kiếm chém tới, nhưng lúc này nghe lời nàng nói, kinh ngạc ngẩng đầu, hai tay bất giác giơ lên, Cung Dĩ Mạt vung bảo kiếm, thân kiếm nặng nề giáng xuống!
"Bang!"
Tiếng nghe thực vang, nhưng cảm giác lại không đau, mà Cung Quyết lại giống như bị đánh đến ngốc, nửa ngày đều không phục hồi được tinh thần!
Thấy hắn ngốc lặng, Cung Dĩ Mạt lại bang một cái đánh vào bàn tay hắn, lần này rất đau, lòng bàn tay đỏ bừng lên, Cung Quyết còn chưa nói cái gì, Cung Dĩ Mạt lại rơi nước mắt.
"Hoàng tỷ...... Tỷ....!"
Cung Quyết luống cuống, vội vàng đứng dậy muốn an ủi nàng, lại bị Cung Dĩ Mạt dằn dỗi đẩy ra. "Tránh ra! Đừng có lại gần ta! Tên hỗn đản này! Ta cùng ngươi sống nương tựa vào nhau lâu như vậy, ta là người như thế nào ngươi không rõ ràng sao? Thế nhưng dám vì lý do như vậy trốn tránh ta! Ta phải đánh chết ngươi tên hỗn đản này! Uổng công ta còn vì ngươi mà lo lắng mấy hôm nay đâu!"
Vừa mắng, nàng lại vung thân kiếm đánh vài cái trên người Cung Quyết, lại giống như đánh vào bịch bông, không thể nhẫn tâm nặng tay được.
Cung Quyết lúc này tâm loạn như ma, nhưng vẫn bắt được trọng điểm!
"Hoàng tỷ...... Tỷ chẳng lẽ không, không để ý sao?"
"Để ý cái gì? Để ý Mẫu phi ngươi hại chết nương ta? Lúc nương ta chết, ta mới lớn chừng nào hả? Nhiều năm như vậy, người cùng ta sống nương tựa lẫn nhau, là ngươi chứ không phải nương! Ngươi có bị ngốc hay không ?!"
Nàng căm giận dùng ngón tay đi chọc bả vai Cung Quyết, Cung Quyết liên tục lui về phía sau, mông lung như vẫn đang nằm mơ.
Cung Dĩ Mạt buồn bực, đời trước hắn nhưng không có rối rắm như vậy a, vì thế cố gắng kìm nén không tức giận.
"Nói như vậy, Mẫu phi của ngươi vẫn là vì nương ta mà chết đúng không? Ta có phải cũng nên xa cách ngươi, cùng ngươi cả đời không qua lại với nhau, vĩnh viễn trở thành người dưng không?!"
Nàng vừa nói như vậy, Cung Quyết cả người đều thanh tỉnh. "Không đâu!"
"Không cần như vậy!"
Cung Dĩ Mạt rốt cuộc không nhịn được thở dài một tiếng.
Nàng nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, vẫn là mềm lòng. Vì thế nhón chân khẽ sờ đầu Cung Quyết đã sớm trở nên cao hơn nàng, ánh mắt có chút phiền muộn.
"Cung Quyết, hoàng cung này lớn như vậy, cũng có nhiều người, nhưng mà người có thể gắn bó tương dựa, có thể có bao nhiêu? Đệ chính là người thân cận nhất trên đời này của ta, đệ nhất định phải tin tưởng ta, bất luận chuyện gì cũng phải tin tưởng ta mới đúng !
Không có điều gì khó hơn tin tưởng một người, nhưng ta, lại toàn tâm toàn ý tín nhiệm đệ, cho nên, đừng nói là Mẫu phi của đệ hại gϊếŧ nương ta, kể cả đệ tự mình bưng độc dược tới, ta cũng sẽ không do dự mà uống, bởi vì ta tin tưởng đệ sẽ không làm hại ta, cho nên ân oán đời trước ta sao có thể so đo với đệ cái gì đây?
Đệ cả đời này đã thập phần gian nan, lại xem không thấu,bỏ không được, chính là tự làm tự chịu."
Nàng nói làm tâm Cung Quyết từng chút từng chút sống lại. Một