Trong lúc nàng ở tẩm cung xoay mòng mòng vơ vét đồ, Cung Quyết đi đến, vung tay lên, cung nhân lặng lẽ đi ra. Tỷ đệ hai người một chỗ, đã là thường lệ.
"Hoàng tỷ."
"Đệ đến rồi à!"
Cung Dĩ Mạt hai mắt sáng ngời. Thiếu niên trước mặt mới mười một tuổi đã cho người ta một cảm giác phi thường ổn trọng, ở cổ đại, hắn tuổi này cũng coi như là một tiểu đại nhân đi. Lúc này, hắn mặc một thân thường phục màu trắng, dáng người thẳng tắp đứng trước mặt Cung Dĩ Mạt, mày kiếm phi dương, hai mắt trong trẻo, chỉ bằng diện mạo này, về sau không biết còn muốn hại người như thế nào đâu!
Cung Dĩ Mạt âm thầm gật đầu, liền lôi kéo hắn tới nội viện, đắc ý đưa cho hắn một vật.
"Đây là?"
Cung Quyết vừa mở ra đã thấy, hóa ra là một kiện nhuyễn giáp tơ vàng. Nhuyễn giáp này chính là dùng tơ tằm cùng sợi vàng thượng hạng dệt thành, nhìn có vẻ đơn bạc, thế nhưng có thể ngăn đao cản ám khí, là một bảo vật khó có được. Năm nay, Nguyệt quốc tiến công một kiện, Hoàng Đế ban cho Cung Dĩ Mạt, nàng lại đưa cho mình.
Cung Quyết cười nói. "Đệ không cần đâu."
"Sao lại không cần?" Cung Dĩ Mạt nạt nộ!
"Ba tháng trước đệ bị người ta hạ độc, cách hai tháng lúc luyện cưỡi ngựa lại bị ngựa điên té rớt, tháng vừa rồi luyện kiếm lại suýt bị mảnh kiếm vỡ đâm vào ngực, đệ dám nói là đệ không cần?!"
Cung Dĩ Mạt càng nói biểu tình càng thâm trầm, đều là nàng làm không tốt, vốn dĩ muốn bảo hộ cho hắn được lớn lên an toàn, lại cố tình ở dưới mí mắt nàng, hết lần này đến lần khác bị người ta ám toán.
Mấy năm nay, Cung Quyết không tranh không đoạt, một mặt an tĩnh, nhưng vẫn là chướng mắt người nào đó. Mặc dù, Cung Dĩ Mạt và hắn luôn cảnh giác, vẫn là khó lòng phòng bị.
Hậu cung quá lớn, ba vạn nữ nhân đều vặn vẹo, mỗi bước tiến lùi đều thập phần gian nguy.
Cho nên sau khi bọn họ bàn bạc trước sau, tầng tầng mưu họa, mới có cơ hội để Cung Quyết rời cung. Nhìn thì đơn giản, nhưng hao phí tâm tư, chỉ dăm ba câu không thể nói thành.
Cung Dĩ Mạt đem nhuyễn giáp cứng rắn nhét vào ngực Cung Quyết, cảm xúc đê mê nói.
"Lần này đệ đi ra ngoài, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, tự mình chiếu cố chính mình đi!"
Nàng nhìn thiếu niên trổ mã đến phong thần tuấn tú, chua xót nghĩ, thật vất vả mới nuôi được thành thanh niên thông minh đa tài, lại oai phong cương liệt, lần này đi núi cao đường xa, đến lúc trở về, không chừng là đã có cả thê nhi theo cùng rồi?
Nàng cảm giác mình giống như là có tâm tình của mẫu thân vậy, rất có cảm giác cải trắng nhà mình vất vả nuôi dưỡng bị heo cái cắp đi. (¬_¬)
Cung Quyết thấy nàng không cao hứng, duỗi tay sờ mặt nàng, cả người chìm vào ôn nhu.
" Đệ sẽ trở về thực mau."
Bởi vì nơi này có nàng......
Chỉ là đến lúc trở về, hắn sẽ không cần Hoàng tỷ bảo hộ nữa, hắn sẽ nhanh chóng trở thành một kẻ đáng gờm, có thể đứng trước mặt nàng ngăn cản hết thảy mưa gió!
Mà nàng chỉ cần đứng sau lưng hắn, vui vẻ tùy ý là được rồi!
P/s: trời ơi, trái trym íu đúi của tui rất cần một tiểu Quyết như thế này. Thật gato với Mạt tỷ quá đi, bé có tiểu Quyết hiểu chuyện dễ xương, lớn có tiểu Quyết ngọt ngào ấm áp quá đi (ಥ﹏ಥ)
Cung Dĩ Mạt bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, tay kia đặt trên mặt nàng cũng làm nàng cảm giác thập phần không đúng. Rõ ràng nàng mới là lão đại, vì cái gì bị tiểu hài tử nhìn, lại có một loại cảm giác được sủng nịch đây?
Đây tuyệt đối là bị ảo giác a!
Nàng đánh nhẹ tay Cung Quyết, tiếp tục đi thu thập đồ vật. Nói đến đồ Hoàng Đế ban thưởng, nàng lấy ra không ít thứ tốt, kể cả một thanh chủy thủ chém sắt như bùn, nàng cũng tính toán muốn nhét thêm.
Nhìn thân ảnh nữ hài bận rộn trước mặt, làn váy dài quét qua quét lại muốn hoa mắt, khóe miệng Cung Quyết ôn nhu cong lên, nhìn đến thế nào cũng tựa hồ không đủ.
Nàng có một đôi mắt xinh đẹp, tuy rằng thường xuyên mang một bộ dáng không tỉnh ngủ, nhưng kể cả khi mặt mày trưng vẻ lười biếng, cũng thường xuyên làm hắn mê muội. Nàng mỗi ngày đều ngủ đến sáu canh giờ, lúc tỉnh lại cũng là mơ mơ màng màng, nhưng ở trước mặt hắn, nàng sinh động, lanh lợi mà nhảy nhót như tinh linh. Cung Quyết như thế nào cũng không tưởng tượng đến, vì cái gì mà trên mặt một người sẽ có nhiều biểu tình đến vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều không ngừng biến hóa.
Hắn......thật sự một khắc cũng không muốn rời xa nàng.
Nụ cười bên miệng dần dần đông lạnh.
Nếu có thể, hắn hy vọng sẽ luôn ở bên cạnh nàng, chỉ cần nhìn nàng vui cười, liền cảm thấy thỏa mãn! Nhưng, hắn cũng hiểu rõ, nếu không muốn được nàng bao bọc cả đời, hắn nhất định phải đi tranh, đi cướp lấy! Dùng công huân để đổi lấy quyền lợi được đứng