Vật tư cứu tế dần được chuẩn bị đầy đủ, không ít người vì mặt mũi của Hoàng Đế mà đưa cho Cung Quyết mấy phần lễ vật thật lớn. Thời điểm Cung Triệt đi qua Thái Cực điện, dù không thích nhìn thấy Cung Quyết ở bên người Cung Dĩ Mạt, nhưng có thể nhìn thấy nàng, hắn cũng thật cao hứng.
Lúc này đã là chạng vạng mà trời vẫn còn sáng, Cung Dĩ Mạt trong tay cầm mấy bình dược hưng phấn đi ra ngoài, nhìn thấy Cung Triệt đang cầm hộp gấm, nàng mặt mày tươi cười. "Thái Tử ca ca cũng đang tới đưa lễ vật tiễn Cung Quyết sao?"
Nói xong liền thập phần thân thiết kéo tay hắn. "Vừa lúc muội cũng có việc tìm hắn, chúng ta cùng đi đi!"
Hôm nay xem tâm tình nàng rất tốt, vốn dĩ nhiệt tình của nàng chỉ luôn dành cho Cung Quyết, chưa bao giờ đối hắn chủ động như vậy, Cung Triệt cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng gần sát bên cạnh, trong lòng hơi hơi khẩn trương, nhưng lại lưu luyến không trách cứ, để mặc nàng tùy ý kéo tay đi.
Đi được một đoạn, Cung Dĩ Mạt thoáng chú ý hình tượng liền buông hắn ra, tò mò nhìn cái hộp trong tay Cung Triệt. "Thái Tử ca ca đưa cho hắn thứ gì vậy?"
Cung Triệt cũng không kiêng dè, trực tiếp mở ra cho nàng xem, bên trong là một thanh chùy thủ nạm châu ngọc đá quý, tinh mỹ dị thường, nhưng Cung Dĩ Mạt liếc mắt một cái liền biết, cái này tuy quý giá nhưng so độ sắc bén kém xa với thanh nàng đã đưa cho Cung Quyết.
"Oa, thật xinh đẹp!" Nàng tán thưởng tự đáy lòng. "Cung Quyết nhất định sẽ thích!" Thứ này quý giá như vậy, có thể bán không ít tiền.
Thấy Cung Dĩ Mạt bộ dáng rất ưa thích, tâm Cung Triệt liền mềm như nước, hắn cười cười, vừa định nói ngày sau sẽ đưa nàng một thanh chùy thủ tốt hơn, Cung Dĩ Mạt đã bị hồ sen nở rộ hấp dẫn, thốt lên một tiếng liền chạy tới.
Nàng sinh động như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể thu hút ánh mắt của người khác, xinh đẹp rung động lòng người.
Cung Triệt nhìn theo Cung Dĩ Mạt ...... Giống như hồ sen này vậy,dù trong cung có tới tám cái hồ sen, nhưng lúc này đây, hắn lại cảm thấy không có hồ sen nào đẹp hơn hồ sen trước mắt này. Trong ánh hoàng hôn đỏ rực phía chân trời, giữa một biển hoa nở rực rỡ, phấn phấn chồng lục lục, Cung Dĩ Mạt một thân cung váy xanh biếc nhảy vào trong đó, làn váy theo gió tung bay, tuyệt sắc như tiên tử hạ phàm.
"Thái Tử ca ca! Huynh mau tới đây, có đài sen!"
Nàng khẽ nhún chân, cả người nhẹ nhàng như một con chim én cất cánh bay đi, chỉ một cái xoay người, liền hái được đài sen giữa hồ, bàn chân khẽ đạp nhẹ xuống mặt nước, uyển chuyển tiến về phía thuyền nhỏ neo giữa hồ, sau khi vừa đứng vững liền hướng tới hắn nhoẻn miệng cười.
Cung Triệt cảm thấy trái tim khẽ ngừng đập...... Nhất tiếu khuynh thành, có lẽ cũng chỉ đến vậy mà thôi!
Giờ khắc này, muôn hoa đều mất đi sắc màu, cả trời đất dường như đều trở nên mờ nhạt, chỉ có nàng tỏa sáng rực rỡ, làm hắn phút chốc ngây dại!
Cung Triệt vươn tay đặt lên ngực, gần đây, loại cảm giác kỳ quái này xuất hiện ngày càng thường xuyên, khiến hắn khốn đốn vô cùng, vậy mà, chỉ cần nhìn thấy nàng, dù tâm hắn ngũ vị tạp trần đều thanh tĩnh trở lại.
Nhưng lâu dần hắn phát hiện, chỉ cần nàng hơi hơi chủ động tiến lại gần, cái loại cảm giác kỳ quái kia liền bùng nổ như sông cuộn biển gầm bao trùm lấy hắn, làm cách nào cũng không thể an ổn được.
Chỉ thấy chân nàng nhón ở đầu thuyền, con thuyền nhỏ liền trôi dần về phía bờ. Nàng thản nhiên đón gió mà đứng, tiêu sái mà phong lưu, phảng phất như thể sẽ tùy ý đón gió bay đi.
Cung Triệt mắt không chớp chăm chú nhìn nàng, lại thấy đối phương hướng về hắn ngọt ngào cười.
Thuyền mới vừa cập bờ, một hàng cung nhân từ điện Thái Hòa vội vàng tiến lại gần hành lễ.
"Thỉnh an Thái Tử Điện hạ, Công chúa Điện hạ!"
Tiểu thái giám đi đầu tên là Vĩnh Phúc, hắn hành lễ xong liền cười hì hì nói với Cung Dĩ Mạt.
"Công chúa tới tìm Cửu Điện hạ sao, hôm nay Điện hạ đương đi chọn chiến mã, còn chưa trở về."
Cung Dĩ Mạt cũng không tiếc nuối, vung tay lên cho hắn lui xuống.
Sao lại đi lâu như vậy, nàng vẫn còn có việc muốn bàn với hắn đây.
Cung nhân vừa đi, Cung Dĩ Mạt nhìn Cung Triệt đột nhiên nghĩ tới cái gì, chỉ thấy mặt mày tươi tỉnh, nàng mở to đôi mắt tươi đẹp trông mong nhìn đối phương. "Thái Tử ca ca có vội hồi phủ không?"
Cung nhân đi theo bên người Thái Tử vừa định bẩm, lại thấy Thái Tử đã lắc đầu. "Không vội."
Cung Dĩ Mạt cong mắt cười. "Nếu vậy, Thái Tử ca ca có bằng lòng cùng muội du thuyền ngắm cảnh?" Nàng chỉ vào thuyền nhỏ dập dềnh bên hồ. "Đúng lúc hoa sen trong hồ đã nở, chúng ta có thể vừa chèo thuyền ngắm cảnh, lại tiện tay mang vài đóa về trang trí trong điện, chẳng phải vô cùng thanh nhã hay sao?"
Cung nhân phía sau Thái Tử vừa nhìn chiếc thuyền kia liền biết chỉ vừa đủ cho hai người, làm sao có thể bảo đảm an toàn cho Thái tử, vừa định lên tiếng cự tuyệt, lại nhìn thấy Thái tử liếc nhìn hắn, liền cúi đầu không lên tiếng nữa.
Thấy hắn đáp ứng, Cung Dĩ Mạt vừa lòng, liền bắt chước động tác của thân sĩ, khom lưng vươn tay mời. Mà Cung Triệt nhìn đến tay kia hơi hơi sửng sốt, cuối cùng theo bản năng nắm lấy bàn tay trắng nõn tinh tế kia, bước lên thuyền nhỏ.
Lúc này thân thuyền hơi nghiêng, Cung Triệt có chút đứng không vững, mà Cung Dĩ Mạt gắt gao nắm lấy tay hắn, vững vàng đứng trước mặt hắn, bàn tay kia truyền đến độ ấm, khắc sâu vào trí óc Cung Triệt, giữa làn gió mát lạnh của mùa hè, lại làm người miệng khô lưỡi khô.
Cung Dĩ Mạt lại không phát hiện ra vẻ lạ thường của hắn, chỉ mỉm cười nhón mũi chân, chiếc thuyền liền nhẹ nhàng tiến về giữa hồ. Lúc này, trời đã chuyển tối, ánh nắng cuối cùng của ngày hắt những tia sáng vấn vương lên những tảng mây nhuộm một màu đỏ tía phía cuối chân trời, hai người thư thái ngắm nhìn, an tĩnh và bình lặng.
Bên này hài hòa tốt đẹp, mà trên bờ Hinh Nhi cong môi cười, nhìn thoáng qua cung nhân của Thái Tử đang vạn phần nôn nóng, không khỏi buồn bực nghĩ, bọn họ cũng quá khẩn trương rồi, đi theo Công chúa có thể có vấn đề gì?
" Có hoa thơm có cảnh đẹp sao có thể không có rượu được?"
Giữa không khí tĩnh lặng, Cung Dĩ Mạt cười đánh tan trầm tĩnh, nàng từ trong tay áo lấy ra một cái hồ lô nhỏ. Chỉ nghe "Phụt" một tiếng, nút bình rút ra , một cỗ hương rượu mê người lan tỏa trong không khí, Cung