"Hả?"
Cung Dĩ Mạt cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ hiện tại hình như không có cách nào phân rõ giới hạn cùng Thái Tử đâu.
Cung Quyết đột nhiên vươn tay...xoa đầu nàng.
Lúc này, hắn đã cao hơn nàng một cái đầu, nhưng dù là như vậy, cái hành vi xoa đầu kia, hắn có thể làm sao? Cung Dĩ Mạt vừa định bạo nộ, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Cung Quyết hai mắt thâm trầm, vừa lạnh lẽo lại ẩn ẩn bi thống (bi thương+ thống khổ).
"Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể để Hoàng tỷ không cần lại phải vất vả bôn ba vì ta?"
Nàng nghĩ mọi cách kiếm tiền, nàng bày mưu bố trận, nàng ngược xuôi móc nối quan hệ, cho đến cùng, vẫn là lo lắng cho hắn, vì hắn mà trải hoa lót đường.
"Rõ ràng ta chỉ muốn Hoàng tỷ được vui vẻ."
Hắn một lòng chỉ muốn bảo vệ nàng, yêu thương nàng, sau đó nhìn nàng vui vẻ khoái hoạt, vô lo vô nghĩ mà sống, chứ không phải như bây giờ, từng giây từng phút hao tổn tinh thần, từng bước mưu tính, cho dù là mưu tính vì hắn đi chăng nữa.
Cung Dĩ Mạt khẽ ngẩn người, sau đó nhanh chóng chớp mắt, tủm tỉm cười duyên dáng.
"Ta hiện giờ cũng rất vui vẻ mà!"
Thần sắc nàng rất bình thản, không giống như đang làm bộ, giống như là, nàng vì hắn mà lao tâm, chính là một việc vô cùng suиɠ sướиɠ. Giờ khắc này, Cung Quyết chỉ muốn kéo nàng vào trong lồng ngực, gắt gao ôm chặt lấy nàng, vĩnh viễn không buông tay!
Hắn muốn ôm nàng, muốn hôn lên trán nàng, muốn đem cả người nàng dung nhập vào cốt nhục! Quan hệ huyết thống thì làm sao, luân thường đạo lý thì như thế nào? Hắn không sợ, hắn cái gì cũng không sợ!
Nhưng cánh tay nâng lên lại buông xuống, tâm tình thiếu niên tại một khắc này, mâu thuẫn, rối loạn tới cực điểm!
Nhưng ta có cái gì đây?
Trong lòng Cung Quyết hiện lên những lời này.
Ta có tư cách gì để ôm nàng?
Gió dường như trở nên rét lạnh.
Cung Quyết nhìn nàng, trong mắt là gió giật mưa tuôn, nhưng cánh tay lại cương quyết buông thõng xuống, hắn hơi hơi thở dài.
Không vội, không vội...... Hắn hiện tại không có tư cách, nhưng về sau hắn sẽ có. Hắn có thể nhẫn nại, hẵn đã nhẫn nại bao nhiêu năm, hắn sẽ tiếp tục nhẫn nại tiếp. Hắn không ngại chờ đợi, cũng không ngại ngày dài, chỉ cần được ở bên nàng là đủ.
Cung Dĩ Mạt thấy hắn cảm xúc ưu sầu, biểu tình già dặn không hợp tuổi, nàng không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó, lại cúi đầu sờ sờ bụng mình.
"Vốn định đưa đồ cho đệ xong liền quay về dùng bữa, không ngờ lại trì hoãn muộn đến vậy. Đệ đã ăn tối chưa, nếu không cùng ta sang điện dùng điểm tâm đi?"
Gương mặt nàng dù đứng trong bóng đêm vẫn rực rỡ tỏa sáng lạ lùng.
Cung Quyết im lặng nhìn nàng, nửa ngày sau mới thất bại thở dài, trong mắt là ôn nhu, sủng nịnh cùng bất đắc dĩ, hắn cong môi cười.
"Uhm."
--------------------------------------------------------------
Lần này, bởi vì Cung Quyết đi Tây Châu ngoài việc cứu tế, còn có nhiệm vụ quan trọng là xây dựng hệ thống mạch nước ngầm, cho nên người đi theo còn có thêm nhiều quan viên trị thủy, kiến trúc sư, cùng rất nhiều thợ giỏi.
Ngoài ra, cũng bởi vì công trình lần này rất lớn và phức tạp, cho nên, vật tư cùng vật phẩm đưa đi so với năm ngoái nhiều gấp đôi. Chính vì vậy nên khi Cung Dĩ Mạt đưa ra yêu cầu xuất phát cùng lúc ở ba cổng thành, Cung Thịnh liền thoải mái vung tay đáp ứng. Không nghĩ tới lần vung tay này lại làm những kẻ muốn động tay động chân gấp gáp, nôn nóng hẳn lên!
Thời gian cấp bách, bọn họ không đủ người, căn bản là không có biện pháp phục kích đồng thời ở cả ba cổng thành, một kế hoạch vốn dĩ đang đơn giản bỗng chốc trở nên phức tạp bội phần, bọn họ muốn được việc, chỉ có thể đánh cuộc!
Một kẻ bịt mặt nóng nảy. " Hiện giờ thời gian cấp bách, nghe nói cả ba cổng thành đều sắp xếp một trăm năm mươi xe ngựa. Chúng ta nhân số có hạn, ba cổng chỉ có thể đánh liều một cái, mong đại nhân sớm hạ lệnh, nếu không làm lỡ giờ lành, hỏng việc, chúng ta đều không thể ăn nói với bề trên!