Tạm thời không nhắc đến Cung Quyết lần xuất quân này thuận lợi cỡ nào, trong hoàng cung lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu, âm mưu tầng tầng!
Biết được đội ngũ Cung Quyết thuận lợi ra khỏi thành, lại được chính Thái Tử hạ lệnh hộ tống, Hoàng Hậu giận dữ vô cùng, mà lúc này, Thái Tử quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu, biểu tình nghiêm túc.
Phượng Tê Cung âm trầm lạnh lẽo, không khí dường như muốn đóng băng.
Hoàng Hậu không nhìn đến Thái tử trước mặt, vươn tay xoa xoa thái dương, hiển nhiên vẫn còn tức giận không nhẹ.
Trong điện chỉ có hai cung nữ tâm phúc, lúc này, một người vén rèm bước vào, ở bên tai Hoàng Hậu nhẹ giọng nói gì đó, Hoàng Hậu mắt phượng khẽ nhíu, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy hung ác!
"Nương nương tha mạng!" Cung nữ vội vàng quỳ phục xuống mặt đất, thầm than chính mình xui xẻo.
"Tha mạng?" Hoàng Hậu cười nhạt, mũ phượng trên đầu lấp lánh tinh quang, lại thập phần lạnh giá, tàn nhẫn cực điểm. " Một đám các ngươi, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Bổn Hậu sao có thể tiếp tục nuôi dưỡng một lũ phế vật như vậy! Người đâu! Đem nàng ta ra ngoài, xử tử!"
"Rõ!" Lập tức, cấm quân từ ngoài tiến vào đem cung nữ đang quỳ dưới đất kia bịt miệng kéo ra ngoài, cung nữ tâm phúc còn lại hai chân run rẩy, sợ đến thở cũng không dám, cật lực làm giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.
"Mẫu hậu tức giận thì trút lên người nhi thần là được, hà tất phải liên lụy đến người vô tội khác?"
Thái Tử đang yên lặng quỳ, đột nhiên mở miệng.
Hoàng Hậu nghiến răng nhìn hắn. "Ngươi cho rằng mẫu hậu không dám sao? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc, tiểu tiện nhân Cung Dĩ Mạt kia đã cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì, để ngươi cam tâm tình nguyện giúp đỡ nàng đến như vậy hả?"
Cung Triệt nghe vậy, bình thản ngẩng đầu nhìn nàng. "Nói vậy, nhi thần càng là muốn biết, mẫu hậu vì sao phải vì chuyện này mà tức giận như vậy?"
Lời hắn nói ra làm Hoàng Hậu tức nghẹn, thấy nàng né tránh, Cung Triệt quả thực khó có thể tin.
"Mẫu hậu hồ đồ rồi! Vật phẩm cứu tế kia không phải thứ chúng ta có thể động vào được?!"
Bị hắn chỉ trích,Hoàng Hậu thẹn quá hóa giận.
"Nếu người khác có thể động vào, vì sao ta lại không thể? Ngươi thân là nhi tử của ta, vì sao lại không cùng ta chia sẻ nỗi khổ tâm này hả ?
Ngươi có biết lần cứu tế Tây Châu này, từ trên xuống dưới đã chuẩn bị bao nhiêu tài nguyên? Phải biết rằng, luận về xuất thân, ngoại tộc ta đang suy thoái, đã không thể so sánh với Long Quý Phi, luận về sủng ái, ta lại càng không bì kịp với Liễu Hiền Phi ! Ta ngồi ở vị trí Hoàng Hậu này, cũng chỉ là hữu danh vô thực, ăn bữa hôm lo bữa mai, nếu lại tiếp tục không mưu họa, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ngoài đảo khách thành chủ. Ta làm vậy có cái gì không đúng?!"
(P/s: hữu danh vô thực: ý chỉ có danh tiếng chứ không có thực quyền.
Đảo khách thành chủ: một trong ba mươi sáu kế trong binh pháp, ý chỉ từ chỗ làm khách biến thành vai chủ, lấn dần đất của địch đến lúc địch không còn chỗ đứng.)
"Nhưng Mẫu hậu cũng không thể vì thế mà động tay động chân với vật phẩm cứu tế được!" Cung Triệt dần dần nôn nóng.
"Chuyến này đi Tây Châu, mục đích đã quan trọng hơn năm trước nhiều lần. Phụ hoàng vì có thể nhất lao vĩnh dật giải quyết vấn đề khô hạn ở Tây Châu, đã hạ quyết tâm lớn, nếu không coi trọng, Mẫu hậu cho rằng Người sẽ cho phép Dương Quang Công chúa cùng lúc mở ba cổng thành để xuất phát hay sao? Nếu không thực coi trọng, Mẫu hậu cho rằng Phụ hoàng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho phép Bộ Hộ điều thêm ba trăm xe ngựa vận chuyển tế phẩm hay sao? Lần này, Mẫu hậu không thành công liền thôi! Nhưng nếu được việc, lúc này chắc chắn Người cũng sẽ không có cách nào khiển trách nhi thần."
Lời hắn nói tựa như một cái búa tạ, hung hăng gõ vào tâm Hoàng Hậu. Nàng thất thần ngồi lặng trên Phượng giá, trong mắt tràn ngập khủng hoảng.
" Con nói thật sao? Phụ hoàng con thực sự coi trọng việc này ư?"
Cung Triệt gật đầu. "Lúc Dương Quang Công chúa cùng nhi thần nói về việc này, nhi thần cũng không phải là tùy tiện hạ lệnh. Thiết nghĩ, nàng vốn lớn lên trong cung cấm, chưa một lần bước ra khỏi cung, lại có thể nhìn thấy tình hình kinh thành mấy tháng sau, còn có thể hướng nhi thần xin giúp đỡ, ắt hẳn đã được Phụ hoàng ngầm cho phép. Nhi thần muốn mượn cơ hội này thuận nước đẩy thuyền giúp nàng, định lấy ở nàng một cái nhân tình, lại không nghĩ tới, lần này dị động, còn có bút tích của Mẫu hậu...Vì sao Người lại không bàn trước với nhi thần đây?!"
Hoàng Hậu biểu tình trở nên hoảng loạn, né tránh. "Sao....sao có thể như vậy được! Nếu đúng như những lời con nói, hiện tại ta phải làm như thế nào mới được đây?" Nàng càng nghĩ càng kinh hãi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nhà mẹ đẻ ngày càng suy yếu, làm Hoàng Hậu như chim sợ cành cong, hiện giờ tuy nàng không được việc, nhưng chỉ cần sự tình bại lộ, Long Quý Phi, Liễu Hiền Phi tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này lật đổ nàng!
Hoàng Hậu càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống. Thấy dáng vẻ này của nàng, Cung Triệt không đành lòng, nhẹ giọng an ủi. "Mẫu hậu đừng quá lo lắng, việc này không thành, sẽ không có việc gì."
Nếu chỉ là tham ô bình thường, chỉ cần không có người ở sau lưng quạt gió thêm củi, hẳn là sẽ không có việc gì.
(P/s: quạt gió thêm củi: giống như câu thêm mắm thêm muối, ý chỉ sự thêm thắt tình tiết đẩy câu chuyện đi xa hơn mang ý tiêu cực)
Nghĩ đến cái gì, Cung Triệt vội nói. "Việc này rất quan trọng, hiện giờ nếu Cửu đệ đã thuận lợi ra khỏi thành, Mẫu hậu nên nhanh chóng thu hồi nhân