Trang viên ngoại ô.
Nơi này là trang viên nhà mẹ đẻ, là của hồi môn của phu nhân Trấn Quốc Công, cũng là hồi môn ngày sau của Tô Diệu Lan. Trên sườn núi, hoa rừng nở rực rỡ, không ít quý nữ đang tụ tập, trên bàn trước mặt các nàng bày biện không ít điểm tâm tinh mỹ.
Cách đó không xa qua hòn núi giả trong trường đình, còn có một ít thiếu niên đáp ứng lời mời mà đến, nơi đây quy định nam nữ không nghiêm, chỉ cần không ở cùng một chỗ chơi đùa là được.
Giờ phút này, một quý nữ mặc y phục thêu bách hoa đua nỏi, nhỏ giọng nói với nữ tử đứng đầu: " Trưởng Công chúa, nghe nói...Cung Dĩ Mạt kia, hôm nay cũng tới."
Trưởng Công chúa Cung Hàm Duyệt hơi chớp chớp đôi mi thon dài, khẽ hừ một tiếng: "Một kẻ tiện dân, nàng tới đây làm cái gì?"
Trên mặt tuy rằng không thể hiện cái gì, nhưng trong lòng lại thập phần không ngờ, nàng cũng không muốn nhìn thấy tiểu Hoàng muội ngày xưa được thập phần sủng ái này.
Quý nữ mặc y phục bách hoa cười: "Nghe nói là Tô Diệu Lan mượn tay Liễu Thanh Thanh bức tới."
Nàng nhìn Trưởng Công chúa trước mặt không thể hiện biểu tình gì, liền biết điều không nhiều lời nữa. Dù sao, những gì cần nói nàng đều đã nói, có muốn chê trách điều gì cũng không đến phiên nàng.
Trưởng Công chúa này, dung mạo bình thường không tính là xinh đẹp, cũng không được sủng ái, hiện giờ nàng đã gần hai mươi tuổi vẫn chưa được gả đi, ở thời đại này, đã bị xem như là "thừa nữ" (aka gái ế, hàng hết đát).
Lúc này, Cung Hàm Duyệt suy nghĩ không ra Tần Đàn Nhi nói lời này là có ý tứ gì, nghĩ không ra, nàng liền đơn giản không nghĩ tới nữa.
Mà bên kia, một tiểu cô nương mặc một thân váy màu hồng phấn bĩu môi nói: "Tô tỷ tỷ thật là quá tốt bụng! Cần gì phải mời nàng ta, nàng ta chán ghét như vậy, ngày trước đã từng đoạt đi chiếc khăn tỷ tự tay thêu tặng cho Thái Tử, chúng ta cứ để nàng ta tự sinh tự diệt mới đúng!"
Tô Diệu Lan che miệng cười dịu dàng. "Đừng nói như vậy, Dương Quang Công chúa rất đáng thương mà."
" Làm gì có ai tên là Dương Quang Công chúa nữa, nàng đã không còn mang thân phận Công chúa cao quý nữa đâu!" Một cô nương khác mày liễu dựng ngược "Tô tỷ tỷ đừng sợ, chờ nàng ta đến rồi, Tả Tây muội nhất định sẽ lấy lại công đạo cho tỷ."
Lúc này, một tiếng hô truyền đến, Liễu Thanh Thanh đi tới, nàng vênh váo tự đắc đi nghênh ngang, mặc một thân váy lụa thượng hạng khó cầu, trên đầu vấn kiểu tóc đang thịnh hành nhất trong kinh thành, cài trâm vàng lấp lánh quý giá, mỗi lần bước đi, từng sợi tơ rủ xuống liền đung đưa đung đưa, cực kỳ sinh động, thu hút tầm mắt mọi người. Thế nhưng cố tình thay, mọi người đều không để ý tới nàng, mà đồng loạt đem ánh mắt hướng về phía sau.
Không có cách nào a, Dương Quang Công chúa thực sự quá thần bí, dù đã tham gia lễ phong hào, hay độc sủng hậu cung, nàng đều ít khi xuất hiện trước mặt người khác.
(P/s: Hậu cung không chỉ bao gồm mỗi phi tần của Hoàng Đế nha mn, còn có cả Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hậu, Công chúa, thậm