Thân Thập Dạ nghe thấy động tĩnh liền vội vàng tới, thấy Cung Dĩ Mạt bị bao vây, hắn theo phản xạ liền muốn xông vào cứu nàng, lại bị Tô Diệu Lan gắt gao giữ lại. " Thân ca ca, huynh đừng đi, đao kiếm không có mắt, huynh thì thương phải làm thế nào?"
Thân Thập Dạ nóng nảy, mặt ngọc bá đạo, lập tức đẩy Tô Diệu Lan ra liền nhanh chóng tiến về phía trước. "Ta ngược lại muốn nhìn xem ai dám đả thương ta!"
Thấy hắn như thế, trong mắt Tô Diệu Lan hiện lên một tia oán độc! Cung Dĩ Mạt rốt cuộc có điểm gì tốt, lại có thế làm Thái Tử ca ca ưa thích nàng như vậy, ngay cả Thân Thập Dạ mới chỉ thấy nàng một lần đều đối xử đặc biệt với nàng, đúng là hồ ly tinh, nàng tốt nhất nên bị Cung Hàm Duyệt gϊếŧ chết đi, nàng chết đi thì tốt rồi!
Nghĩ như vậy, Tô Diệu Lan càng không cho phép Thân Thập Dạ phá hỏng việc tốt, vì thế, nàng gắt gao giữ chặt đối phương. "Thân ca ca, đây là việc của Hoàng gia, chúng ta sao có thể nhúng tay? Coi như muội cầu xin huynh, huynh đừng đi có được không...?"
Nàng đưa lên một đôi mắt đẫm lệ, quả nhiên là mỹ nhân như ngọc, giai nhân khó thấy.
Chỉ là,Thân Thập Dạ thật sâu nhìn nàng một cái, đột nhiên có chút đần độn vô vị.
Lúc trước, hắn vì cái gì sẽ cảm thấy Tô Diệu Lan cùng oanh yến bên người không giống nhau đây? Hắn vì cái gì có thể coi trọng nàng?
Hắn liền chậm rãi rút tay về, dứt khoát bước đi.
Mà thị vệ biểu tình nghiêm túc, dần dần tới gần, trong âm thanh kêu gào đòi gϊếŧ nàng của Cung Hàm Duyệt, lưỡi đao lạnh lẽo léo lên băng quang....
Vốn dĩ, Cung Dĩ Mạt vẫn thong thả đứng ở kia, nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên cúi đầu, bả vai run rẩy từng đợt, thập phần kỳ quái.
Cung Hàm Duyệt nhìn kỹ, phát hiện ra nàng thế nhưng đang cười!
Tiếng cười kia càng lúc càng lớn dần, cuối cùng trở thành ngửa đầu cười to!
Nàng nhìn Cung Hàm Duyệt, trong mắt là thật sâu thương hại.
"Trưởng Công chúa, ngươi vẫn là...... cực kì ngu xuẩn a!"
Cung Hàm Duyệt hai mắt mở to, biểu tình dữ tợn, cả người phát run, lại bị nàng nghẹn đến nói không ra lời!
"...... Nếu ta có làm việc ngu xuẩn như ngươi, lúc này ta tuyệt đối sẽ trốn đi, cũng tốt hơn...... ở lại hưởng chút hư vinh để cho người ngoài thừa cơ chém gϊếŧ, ăn thịt nuốt xương đâu."
Cung Dĩ Mạt thấp giọng nói, không đợi Cung Hàm Duyệt bạo nộ điên cuồng, nàng lấy từ trong tay ra ra một vật, chậm rãi giơ lên.
Mọi người bất giác nhìn tới, ánh mặt trời chiếu hạ, chỉ thấy một lệnh bài chói lọi kim quang, trên mặt khắc năm chữ như rồng bay phượng múa: "Như trẫm đích thân tới "
!!!
Đội thị vệ chấn kinh thất sắc, đồng loạt quỳ xuống!
Kia chính là lệnh bài " Như trẫm đích thân tới " của Hoàng Đế Bệ hạ!!!
Không ít người đang muốn tiến lên tương trợ lại nhìn thấy thị vệ vốn đang hung hăng như hổ rình mồi đột nhiên quỳ phục xuống đất, đều hai mặt nhìn nhau, mà ở hướng thị vệ quỳ phục, là một dáng người bễ nghễ đường hoàng!
Nàng thản nhiên mà thong dong, mặt mày trấn tĩnh, nửa điểm sợ hãi cũng chưa từng có.
Đúng vậy, nàng chính là Dương Quang Công chúa, mà Dương Quang Công chúa, cũng không phải chỉ là một danh hiệu mang trên người, nàng...chính là một kỳ nữ a!
(P/s: Kỳ nữ: nữ tử/người con gái cực kỳ có tài, từ này đến bh vẫn được sử dụng tại VN nha mn)
Ngay lúc Cung Hàm Duyệt còn không kịp phản ứng với biến cố trước mắt, Cung Dĩ Mạt đã cầm lệnh bài chậm rãi đến gần, đi tới trước mặt nàng.
Lúc này, Cung Dĩ Mạt tuổi còn nhỏ, lại đã cao gần bằng Cung Hàm Duyệt, nàng cười nhạt, tay cầm lệnh bài vỗ nhẹ lên mặt Cung Hàm Duyệt đang vặn vẹo cứng đờ, cười đến cực kỳ tà ác.
"Hoàng tỷ, kỳ thật ta mỗi lần nhìn thấy ngươi đều muốn nói cho ngươi biết, người ngu xuẩn như ngươi, tốt nhất vẫn là nên ngoan ngoãn ở trong phủ Công chúa của chính mình mà lăn lộn cùng nam sủng đi thôi, đừng dại dột quấy rầy đến người thông minh để nếm mùi thất bại. Hoàng tỷ, ngươi nhanh chóng lăn trở về đi thôi."
Lệnh bài hoàng kim kia mỗi lần đánh vào mặt nàng, đều làm Cung Hàm Duyệt cảm nhận được hàn ý cùng trào phúng tận xương tủy. Nàng oán độc trừng mắt nhìn Cung Dĩ Mạt, trong lòng ngập trời phẫn nộ cùng không cam lòng!
Vì cái gì mà Phụ hoàng lại bất công đến vậy? Vì cái gì?! Lệnh bài " Như trẫm đích thân tới " này, trên thế gian chỉ có vừa vặn một đôi, một cái ở bên hông Hoàng Đế, một cái thế nhưng lại ở trong tay Cung Dĩ Mạt, kể cả khi nàng ta bị biếm truất cũng không thu hồi lại, vậy thì ban lệnh biếm truất kia có tác dụng gì?
Đồng thời nàng lại cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, Phụ hoàng bất công đến vậy, hiện giờ, việc đã đến nước này, chờ đợi nàng, chắc chắn sẽ là long nhan giận dữ.
"Chúng ta...... Đi!"
Nàng nghiến răng nghiến lợi hô mấy tiếng, liền quay đầu rời đi.
Cung Dĩ Mạt cũng không ngăn cản, cho nên, đội thị vệ liền nhanh chóng rời đi nhanh như lúc đến. Mà lúc này, một triền núi trăm hoa đua nở trong nháy mắt đã trở thành một mảnh hỗn độn, bên trong chỉ có một người, Cung Dĩ Mạt nàng, như bách tùng ngàn năm trên đỉnh núi, cao ngạo mà cô tịch.
Y phục luyện võ màu trắng trên người bị gió thổi bay phâp phới, mái tóc nàng khẽ lay động, khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn mà nghiêm túc, bình thản.
Không bị đội thị vệ che khuất, dung nhan của nàng hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người, mà nàng hình như cảm giác