Thân Thập Dạ biểu tình trở nên cực kỳ trào phúng. "Bắt đầu còn tốt, bởi vì tổ mẫu ta nói, bà chỉ nhận hài tử của mẫu thân là người thừa kế chân chính của Bình vương phủ, cho nên, Phụ vương tuy rằng chỉ có lệ, những vẫn ghé qua với mẫu thân ta vài lần. Sau khi mẫu thân hoài thai, Phụ vương liền không còn kiêng nể gì nữa.
...... Phụ vương trực tiếp lệnh cho mẫu thân ta, bắt bà tạo cơ hội cho ông ấy gặp mặt với di mẫu, mẫu thân ta không chịu, ông ấy liền nói bà không nghe lời phu quân, không làm tròn chức trách thê tử, muốn xóa bỏ hài tử trong bụng bà.
Mẫu phi vì ta, cuối cùng đã tâm tàn ý lạnh, ban đầu còn ngăn cản, về sau cũng không còn muốn quản đến nữa, lạnh mặt nhìn trượng phu của mình quấn quít bên thân muội muội, còn bản thân mình ngày ngày ở trong phủ hát tuồng."
Cung Dĩ Mạt vốn đang mơ mơ màng màng nghe, nghe đến đó biểu tình chợt cứng đờ, lại thấy Thân Thập Dạ không chút nào để ý cười nói.
"Lúc ấy ta còn nhỏ, nhưng có một câu, ta nhớ rất rõ ràng, ta xướng cho ngươi nghe......"
Nói xong, Thân Thập Dạ khẽ hắng giọng, dùng một thanh âm thanh thanh, tinh tế xướng lên:
" Từng nghe...... Thập dạ xuân tiêu đương tốt lại hóa hàn.....nguyên lai phụng giả vãn lai qua......"
(P/s: sr mn câu này bản cv thực sự mình không làm cách nào cho nó dễ nghe hơn được, mn thông cảm cho mình nha)
Thanh âm thiếu niên trong trẻo, lại có chút khác lạ, vốn dĩ, khúc " Giả Phụng Hoàng" này dùng thanh âm nữ tử trong mà cao vút, cố tình hắn lại xướng lên có chút trầm khàn, lại mang đến một cảm giác sầu bi lạ lùng.
"Ngươi biết không?"
Hắn đột nhiên dừng lại, hướng Cung Dĩ Mạt nói. "Tính từ khi mẫu thân ta gả vào Bình vương phủ cho đến lúc Người hoài thai, Phụ vương ta chỉ bồi mẫu thân ta trọn vẹn mười đêm, sau đó không còn bước chân đến chính viện nữa. Kể cả khi mẫu thân ta hạ sinh ra ta, ông ấy cũng không hề có mặt. Vì vậy, mẫu thân đặt cho ta cái tên Thập Dạ, thập dạ tức là mười đêm, chính là mười phần châm chọc cùng giễu cợt! Người đối với ta, cũng chính là nói, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng đi...."
" Những ngày tháng sống không bằng chết như vậy, không phải là cuộc đời mà mẫu thân ta mong muốn, cho nên, bà càng ngày càng đắm chìm, say mê hí khúc. Cuối cùng, vào đêm giao thừa ở Vương phủ, mặc kệ mọi người ra sức can ngăn cùng phản đối, mẫu thân ta đuổi con hát xuống đài, tự mình lên biểu diễn một khúc Bá Vương biệt Cơ. Không nghĩ đến, một điệu múa kiếm, thực sự máu văng ba thước. Lúc ấy, ta ở ngay dưới đài, thế nhưng một câu di ngôn, mẫu thân cũng không để lại cho ta...." Thân Thập Dạ thanh âm khẽ run lên nhè nhẹ.
(P/s: con hát: không phải từ nói tục đâu nha mn, ý chỉ vị trí người hát chính trong vở kịch ấy, còn đài: là đài biểu diễn)
Sự tình sau này lại rất đơn giản, Phụ vương hắn liều mạng muốn cưới di mẫu hắn, đã cùng tổ mẫu hắn làm một giao dịch. Chỉ cần tổ mẫu đáp ứng hôn sự này, về sau, không cần biết Vương phủ có bao nhiêu hài tử, người duy nhất có quyền thừa kế, chỉ có một mình hắn. Cho nên, tổ mẫu lúc này mới chấp nhận cho nữ nhân kia vào cửa, từ di mẫu, biến thành kế mẫu.
Cung Dĩ Mạt dần dần thanh tỉnh, nàng tựa hồ có thể tưởng tượng ra, một kỳ nữ rực rỡ như lửa kia rốt cuộc đã tâm tàn ý lạnh đến như thế nào mới có thể buông xuôi tất cả, trên đài cao xướng lên một khúc hí cuối cùng của một đời rồi chấm dứt hồng trần. Nhân sinh như mộng, tựa như dài đằng đẵng ngàn vạn năm, cuối cùng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Cuộc sống kia, đối với một nữ tử tâm tư cao ngạo mà nói, thực sự quá dày vò. Cuối cùng thì, một nữ tử lớn lên trong xã hội phong kiến, dù có tư tưởng tân thời đến đâu, cũng không tránh khỏi kết cục này.
Cảm nhận được đại nam hài bên người mình nồng đậm bi ai, Cung Dĩ Mạt xoa xoa cái trán, đột nhiên làm một cái mặt quỷ, cười nói:
"Hát tuồng a...... Ta không biết hát hí khúc, chỉ là ta cũng biết một chút khiêu vũ, ngươi có muốn xem hay không?"
Thân Thập Dạ vốn dĩ đang đắm chìm trong bi quan, nghe thấy Cung Dĩ Mạt nói, liền không khỏi liếc nhìn thân mình cứng nhắc của nàng, bật cười. "Khiêu vũ? Ngươi sao?"
" Chính là ta!"
Cung Dĩ Mạt nhảy ra xa một chút, lại vươn người, ngửa đầu, làm một cái động tác tự cho là phi thường tiêu sái, trên người nàng là y phục luyện công đơn giản nhất, nhưng bởi vì uống rượu, một cái động tác xoay người đơn giản cũng làm cho nàng loạng choạng không đứng vữn. Bộ dáng buồn cười của nàng, lại tự nhiên làm cho tâm tình Thân Thập Dạ tốt dần lên.
"Nhìn ngươi như vậy, là muốn cho tiểu gia xem Túy Quyền sao? Đừng chọc mù mắt tiểu gia ta."
(P/s: Túy Quyền: là bộ võ công chỉ dùng được khi say rượu, t nhớ truyện kiếm hiệp Kim Dung có nhắc tới a, nhưng bộ nào của ai thì chịu)
Cung Dĩ Mạt nghe vậy, bèn không phục, chỉ là nàng chưa tỉnh rượu, bèn mở to đôi mờ mịt ra nhìn hắn, lại ngơ ngốc tự mình lẩm bẩm.
" Có thể thấy ta khiêu vũ, liền tính ngay cả Phụ hoàng cũng chưa từng xem qua, tiểu nghịch tử, ngươi quả thực quá may mắn!"
Thân Thập Dạ không nhịn được cười to, "Chưa thấy qua người nào dám khoe khoang đến không biết trời cao đất dày như vậy, tốt, ngươi muốn