Kế hoạch lần này không hề tầm thường, nhất định phải cực kỳ thận trọng!
Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ, thông qua tấu chương của đại thần hắn đã từng xem qua, còn có mật báo của bản thân, hắn mặt mày hớn hở một lúc, cuối cùng thở dài.
Không được, hắn vẫn lo lắng tạo kênh đào sẽ tạo áp lực cho trung hạ lưu dòng Trường Giang, rốt cuộc cả một hệ thống kênh chỉ có một cửa sông đổ vào biển lớn, ngày thường còn tốt, nhưng nếu gặp đợt lũ định kỳ, nhất định sẽ là tai ương ngập đầu!
"Huynh thấy vẫn là không ổn lắm, không biết việc này có đạt được hay không, vẫn phải tổ chức thương thảo thật kỹ càng lại mới được. Nhân lực có hạn, vô pháp chống lại thiên địa tạo hóa, huynh thật sự không muốn vì dã tâm của mình, lại khiến trăm họ lầm than đâu!"
Nói đến như vậy vẫn không bị dã tâm to lớn mà cho đầu óc choáng váng, ngược lại bình tĩnh nhìn nhận trước sau, vì dân lo lắng, Cung Dĩ Mạt không khỏi gật đầu tán thưởng, nàng vô bả vai Cung Triệt.
"Thái tử ca ca không cần phải suy nghĩ thêm nữa, những gì cần nghĩ, muội đã sớm giúp huynh hết rồi! Thái tử ca ca nếu sợ phía nam dòng Trường Giang khó có thể gánh vác áp lực, vậy vì sao không thể tiếp tục đào một kênh đào đả thông Quảng Châu? Phải biết rằng, đã có thể bắt đầu được một lần, liền sẽ có lần thứ hai! Muốn hưng thịnh quốc gia, vẫn phải dựa vào giao thông thông suốt, chỉ cần đem thiên hạ này đả thông, một cái kênh đào không phải là chuyện lớn lao gì!"
Cung Triệt chấn kinh, dã vọng cuồn cuộn trong lồng ngực, cuối cùng cũng không thể áp chế lại được! Sông Hoài nối thẳng đến kinh thành? Trường Giang đi xuống đả thông Quảng Châu? Nam tử hán sinh ra trên đời, không một ai dám nghĩ đến đại sự này đâu? Công trình có thể nói là cực kì vĩ đại, to lớn! Khí thế ngập trời! Còn chưa bắt đầu đã khiến cho người người chấn động hướng về!
Thấy hắn rốt cuộc đã thông suốt, Cung Dĩ Mạt chỉ cười cười...Kế tiếp chính là vấn đề thực hiện đâu. Thời cổ đại này, Hoàng quyền chính là một điểm tốt. Cho dù ngươi làm bất cứ cái gì, chỉ cần đảm bảo được quyền lợi cùng tài lực đi kèm, liền tính kể cả có vô số người đi trước ngã xuống, lập tức cũng có vô số người từ sau tiến lên. Cho nên, kể cả khi ngày sau xảy ra vấn đề gì, lại mở thêm một cái kênh đào liên thông Trường Giang cùng Quảng Châu, có cái gì không được?
Chỉ tiếc là kiến thức hiện đại không thể phổ cập tại đây, nhân tài quá ít, công nghệ cũng quá mức lạc hậu đi, nếu không, không biết chừng nàng sẽ cho xây dựng hẳn một nhà máy thủy điện Tam Hiệp trên sông Trường Giang xem thiên hạ có trầm trồ! Ý nghĩ này làm Cung Dĩ Mạt bật cười! Xây dựng thủy điện Tam Hiệp thật đúng là ý tưởng điên rồi đi, không tính khả năng "ngàn người có một" như nàng, mà kể cả đem tất cả kỹ sư cùng nhân viên của nhà máy Tam Hiệp xuyên đến thời đại này thì vật liệu xây dựng như bê tông, sắt thép cũng như kĩ thuật, công nghệ đều không đủ tiêu chuẩn, chỉ có thể vẽ hổ trên giấy mà thôi!
Nhưng Cung Triệt lại không biết đến suy nghĩ của nàng, hắn càng nghĩ càng kích động, bò xuống giường đi vòng quanh phòng, miệng lẩm bẩm, cặp mắt kia ngày càng sáng rực!
"Nói rất đúng, muội nói rất đúng! Là ca ca ta hẹp hòi, đầu óc nông cạn rồi! Kế hoạch này....thật đúng là Tuyệt diệu! Đúng thế! Chính là tuyệt diệu!"
Cung Triệt thực nghĩ không ra từ nào có thể miêu tả tâm trạng hắn hiện giờ, chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông thẳng vào đại não, trước mắt được khai sáng, tầm nhìn đều được nâng cao, nhìn đến xa tít tắp!
Nếu chuyện này hắn có thể làm thành công tới, như vậy ngày sau, đừng nói nhân tâm, chỉ sợ sẽ lưu danh thiên cổ rồi!!!
Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng, ý tưởng kinh ngạc này lại đến từ một nữ hài mới mười hai tuổi, Cung Dĩ Mạt, nàng thật đúng là đa trí gần yêu, hết thảy tinh hoa tài trí trên thế gian đều tập trung trên người nàng, làm cho tất cả những người đã từng coi thường nàng là nữ tử cũng đều phải câm nín!
(P/s: đa trí gần yêu: đa mưu túc trí, tài giỏi giống như đã thành tinh, thành yêu quái, không phải người bình thường)
"Chỉ là......"
Sau niềm hưng phấn tột cùng, Cung Triệt dần dần bình tĩnh lại, biểu tình lại ngập ngừng dần. "Chỉ là...Mở kênh đào này hao tài tốn của, hơn nữa lại cực kì tốn thời gian, ta chỉ sợ..." Chỉ sợ rằng, hắn còn chưa đào kênh xong, cục diện kinh thành đã định xong rồi, đây cũng chính là nguyên nhân mà những hoàng tử có dã tâm không dễ dàng chịu rời khỏi kinh thành.
Cung Dĩ Mạt cười hì hì như hồ ly.....
"Huynh yên tâm đi, Phụ hoàng hãy còn trẻ, hơn nữa lại chí khí ngút trời, một lòng muốn lưu danh thiên cổ. Chỉ cần Phụ hoàng hiểu được hết chỗ tốt của ý tưởng này, thì dù có đào rỗng quốc khố, Người cũng sẽ duy trì! Hơn nữa...."
Nàng tủm tỉm: "Phương diện tiền bạc, muội cũng có thể xuất lực, hơn nữa cũng có tiểu kế, làm cho mấy vị đại thần cổ lỗ sĩ