"Ngươi muốn làm gì! Ngươi có biết ta tốn biết bao nhiêu sức lực mới đem ngươi lẳng lên giường được không?!"
Bị Cung Dĩ Mạt quát đến rụt rụt cổ,tiểu Cung Quyết thế nhưng không cảm thấy khuất nhục cùng sợ hãi. Tiểu hài tử đối với cảm xúc là nhạy bén nhất,hắn tựa hồ cảm giác được vị Hoàng tỷ này đối với hắn có địch ý, nhưng lại là một người thiện lương, làm hắn cũng không có phòng bị như vậy.
"Đa tạ......"
Hắn nắm vạt áo Cung Dĩ Mạt ướt dầm dề, mắt ngọc mở to như thỏ con hồng hồng, có nho nhỏ bất an cùng áy náy, thanh âm hắn còn chưa có khôi phục, dùng một loại giọng trẻ con thập phần mềm mại chậm rãi nói. "Đa tạ...... Hoàng...... Tỷ."
Một câu Hoàng tỷ, làm tâm trạng Cung Dĩ Mạt không lý do biến đổi thần kỳ, nàng thế nhưng lại cảm thấy một trận thần thanh khí sảng kỳ dị!
(P/s: thần thanh khí sảng: tinh thần thanh tỉnh, tâm tình vui sướng)
Nàng không ngăn được bản thân mình vênh mặt lên, nội tâm tiểu nhân trỗi dậy muốn ngửa mặt lên trời thét dài!
Ai có thể nghĩ đến, Nhiếp Chính Vương ngày sau gϊếŧ cha thí huynh,huyết tẩy hậu cung, gϊếŧ người như ngóe, hiện giờ đáng thương hề hề kêu nàng Hoàng tỷ đâu? Ai có thể nghĩ đến?!
Thấy nàng biểu tình hòa hoãn, tiểu Cung Quyết rõ ràng cảm giác được đối phương suиɠ sướиɠ, tuy rằng quái dị, lại vội vàng kêu một tiếng Hoàng tỷ, giống nai con giống nhau lo sợ, vừa đáng thương lại đáng yêu.
Âm thanh gọi Hoàng tỷ, Cung Dĩ Mạt thập phần hưởng thụ, nhìn tiểu nam hài trước mắt cũng không cảm thấy chướng mắt, khi còn nhỏ vẫn là rất ngoan không phải sao!
"Coi như ngươi thông minh! " Cung Dĩ Mạt lạnh lùng cười, liền chuẩn bị đi, đột nhiên một tiếng bụng ột ột vang lên, tiểu Cung Quyết cả khuôn mặt liền trở nên đỏ bừng, che bụng e lệ nhìn nàng.
Những đồ ăn nàng để lại trong sân, hiện giờ chỉ sợ cũng không thể ăn......
Bởi vì đồ ăn ở lãnh cung có được thập phần khó khăn, cho nên mặc dù rất đói bụng, tiểu Cung Quyết cũng hiểu chuyện không mở miệng, nhưng là thân thể cố tình không nghe sai sử, làm hắn thập phần hổ thẹn.
Cung Dĩ Mạt tự nhiên cũng nghe thấy rồi, sắc mặt nàng hơi hơi nhu hòa chút, tuy rằng vẫn là lạnh nhạt vô biểu tình, lại một lần từ trong tay áo lấy ra một cái màn thầu đưa tới.Tuy rằng đã lạnh, nhưng màn thầu to sạch sẽ như vậy, tiểu Cung Quyết thật đã lâu không ăn qua.
Cung Dĩ Mạt nhận mệnh thở dài ngồi ở mép giường hắn, trong tay lại lấy ra một lọ nước, nàng xé nhỏ màn thầu, hơi vươn tay đến trước miệng tiểu hài tử, động tác này thập phần cứng đờ lại vụng về, hiển nhiên không biết chiếu cố hài tử như thế nào cho đúng.
Vì thế đút ăn một ngụm, lại rót một ngụm nước.
Tiểu Cung Quyết thực sự đói cực kỳ, ở lãnh cung yên tĩnh như vậy, chỉ có thể nghe thanh âm hắn nhai nuốt, cặp mắt to híp lại,tựa hồ hoài nghi đây là không phải nằm mơ.
Đối phương đầu ngón tay hơi lạnh, rõ ràng biểu tình cực kỳ không kiên nhẫn, động tác lại rất ôn nhu, mà ngón tay Cung Dĩ Mạt mỗi khi đút ăn đều sẽ đụng chạm đến môi tiểu Cung Quyết, cái miệng nhỏ mà mềm mại ấm áp, làm nàng mỗi một lần tiếp xúc, trong lòng đều hơi hơi rung động.
Đây là chân thật,Cung Quyết trước mắt thật sự chỉ là một tiểu hài tử. Như vậy thì tính sao?
Ôn nhu cũng không duy trì được lâu, tiểu Cung Quyết vỗ vỗ tay, thấy tiểu Cung Quyết còn muốn nói chuyện, nàng vội vàng ngăn cảnhắn.
Cố tình xem nhẹ cặp mắt ngọc đang nhìn chăm chú, Cung Dĩ Mạt hụt hẫng quay đầu sang tránh đi ánh mắt hắn, xụ mặt lãnh đạm mở miệng.
"Được rồi, ngươi đừng nói chuyện...... trong lãnh cung nguy cơ tứ phía, ta cũng không có gì giúp đỡ ngươi, ngày sau...... ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi! "
Nội tâm rung động cùng đồng tình là một chuyện, nhưng trong lòng Cung Dĩ Mạt cũng rõ ràng, nàng không có khả năng làm thánh mẫu đi giúp một người mà đời trước đã từng hành hạ mình đến chết, hơn nữa Cung Quyết có số mệnh thuộc về chính hắn, chú định con đường cường giả cô độc, cùng con đường nàng đi không có trùng lặp.
Nói xong, nhìn tiểu hài tử biểu tình sợ hãi, cũng mặc kệ đối phương có hay không còn chuyện nói, nhẫn tâm quay người lại bỏ chạy!
Tiểu Cung Quyết đang muốn nâng tay liền dừng lại, miệng nhỏ nhấp máy, cuối cùng vẫn là chưa nói cái gì, đáy lòng thoáng mất mát, biểu tình bi thương chợt lóe qua cặp mắt to, vị hoàng tỷ này ......chỉ sợ cũng không muốn dính dáng phiền toái đi...... Đáng tiếc, hắn lại vẫn không biết tên đối phương.
Sáng sớm, Cung Dĩ Mạt vận nội công hai canh giờ,mới từ từ tỉnh lại, mỗi lần luyện xong nội công đều cảm thấy thần thanh khí sảng, tối hôm qua gặp mưa thân thể có chút nóng lên, vận công một lát liền tốt rồi.
Nàng một đời này bắt đầu luyện công có chút muộn, nhưng dù sao cũng đã luyện qua một lần, lại một lần tu luyện lại, các khớp xương đều thuận buồm xuôi gió, cứ dần dần như vậy, không cần mấy năm, nội công nàng liền có thể khôi phục như cũ.
Lúc này,cửa phòng nàng bị người ta không chút khách khí đẩy ra, một cung nữ tức giận đầy mặt đi đến, đem hộp đồ ăn hướng trên bàn đặt cái cạch, oang oang thanh âm nói.
"Tiểu quỷ bệnh lao, ngươi như thế nào còn chưa có chết! "
Trong nháy mắt khi nàng ta tiến vào,Cung Dĩ Mạt đã nằm xuống. Nàng nhớ rõ cung nữ này, là cung nhân bị phân tới đây đợt thứ ba, cả hai đợt trước, các nàng đã sớm tìm mọi cách luồn cúi thoái thác