Một con phố tấp nập người qua
Cung Dĩ Mạt híp mắt đánh giá từng lầu son gác tía chạm trổ tinh mỹ, điêu khắc cầu kỳ, trùng trùng điệp điệp, phồn hoa vô tận, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi, thợ thủ công xây dựng nên con phố này thật đúng là không tồi đâu!
Thân Thập Dạ nóng nảy kéo nàng. "Đi nào! Nhà cửa thì có gì hay mà xem."
Cung Dĩ Mạt liếc hắn. "Ta không xem lầu son gác tía, chẳng lẽ xem các nàng sao?"
Nói xong, ngón tay thanh nhã không nhanh không chậm lướt qua những khuôn mặt xinh đẹp của kỹ nữ đang lấp ló trên các tòa lâu xung quanh.
Lúc này, tú bà nghe nói Thế tử gia đã tới, liền vội vàng tới nghênh đón.
"Ai nha, Thế tử a! Ngài thật lâu đã không tới rồi, mau vào mau vào! Bằng hữu của ngài đều đã an tọa chờ ngài rồi đó!"
Vừa nói, bà ta lại nhìn thấy Cung Dĩ Mạt, ánh mắt chợt lóe.
"Nha, tiểu công tử ngọc tuyết đáng yêu này, là đệ đệ của Thế tử gia sao?" Vốn dĩ, nàng cảm thấy đối phương có vài phần nữ tính, nhưng nhìn qua đôi mắt, vô tình lộ ra một cỗ bễ nghễ cùng cao ngạo ngất trời, người bình thường tuyệt không thể có, tâm tư tú bà vô thức run lên, cảm thấy vị tiểu công tử này ắt hẳn lai lịch không nhỏ.
Thâp Thập Dạ liền kéo Cung Dĩ Mạt ra sau lưng. "Đừng lắm miêng! Còn không nhanh chóng dẫn đường?"
"A! Vâng vâng! Hai vị công tử, thỉnh vào trong! Mời!"
Tú bà mị mị cười, vội vàng đón người đi vào.
Nói đến thanh lâu, đời trước Cung Dĩ Mạt cũng đã đi qua, thậm chí khi đó, nàng còn là khách quen nơi này, bởi lẽ, phàm là mở tiệc chiêu đãi cùng trao đổi thông tin cơ mật, đây đúng thật là một nơi thích hợp nhất.
Lúc này, trong sương phòng, người đã chờ đến nóng nảy.
"Làm sao vẫn chưa tới, Thế tử gia sẽ không bị cản lại đấy chứ?" Ngọc Tử Thanh khẽ nhíu mày, mà Từ Nguyên bên cạnh liền an ủi.
"Yên tâm đi, Thế tử gia không phải người dễ đối phó đâu!"
Lý Kha ngồi một bên an tĩnh thưởng trà, hắn cùng mấy vị thiếu niên trước mắt hoàn toàn bất đồng. Ngồi lên được cái ghế Ngự sử Hàn Lâm viện, hoàn toàn là do hắn dốc toàn bộ thực lực, không hề nhờ cậy vào cái gì gia tộc cùng tài nguyên, hiện tại, hắn cùng các vị thiếu gia nhà thế gia này tụ hội, cũng chỉ là vì một lần cùng nhau uống rượu mà thôi.
Tiểu công tử mập mạp ngồi bên cạnh hắn lôi kéo tay, chỉ vào đĩa điểm tâm Ngọc Điệp trước mặt hắn nói. "Lý đại ca, ngươi không ăn sao? Không ăn thì cho ta ăn với nhá!"
Lý Kha nhìn hắn một cái, cười nói: "Tần Thanh, ngươi thật sự không thể ăn nữa, sắp đến giờ cơm trưa rồi!"
Tiểu mập mạp nghe vậy rất là tiếc nuối nhìn khối Ngọc Điệp tô cuối cùng nằm ở trên đĩa, lẩm bẩm thuyết phục hắn. " Dù ăn ta đã ăn nhiều như vậy, thiếu một cái không tính là ít, ăn thêm một cái cũng không nhiều đâu..." (Thôi ông ăn lẹ cho rồi (¬_¬) )
Lý Kha cười khổ lắc đầu.
Lúc này, vang lên tiếng gõ cửa, mấy người đang ngồi đều đứng dậy, quả nhiên mở cửa ra, bọn họ liền thấy Cung Dĩ Mạt nữ giả nam trang đang đứng trước cửa.
Hôm nay Cung Dĩ Mạt mặc một thân trường bào màu trắng ngà của nam sinh, ngũ quan thanh tú sáng ngời, khuôn mặt trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, thật đúng là một bộ dáng út nam được cưng chiều của các đại gia tộc. Nàng nghịch ngợm bày khom người, chắp tay chào: "Tiểu sinh Cung Dĩ Mạt, gặp qua chư vị ca ca."
Nàng vui vẻ như vậy làm mọi người ở đây vốn đang khẩn trương liền thoải mái không ít.
Lý Kha híp mắt đánh giá nàng một phen, liền cảm khái nói. " Hiện giờ tại hạ mới biết công chúa mặc nam trang lại có khí thế như vậy, thật sự là cân quắc không nhường tu mi."
(P/s: cân quắc không nhường tu mi: người phụ nữ khí phách, oai hùng không kém những bậc nam nhi.)
Cung Dĩ Mạt xua tay, liền bước vào trong phòng, cười giỡn. " Chúng ta không cần phải giữ lễ quá như vậy. Thế tử gia đã nói mang ta đi chơi, nếu chơi không vui, sẽ đem các ngươi ra hỏi đó nha!"
Nàng vừa nói đến đây, các thiếu niên liền quay đầu nhìn nhau một cái, Tư Nguyên sờ sờ cằm, ra vẻ bí ẩn nói: " Nếu là ngày thường ta không dám nói, nhưng hôm nay Công chúa tới đây, quả thật là đúng dịp may rồi!"
Ngọc Tử Thanh thần bí cười cười. " Kinh thành chúng ta có đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thế gian, lại có một vị gọi là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ a! Nàng du ngoạn tới kinh thành, hôm nay vừa vặn là lần đầu tiên lên đài trình diễn! Có rất nhiều người nghe danh mà đến!"
Nghe hắn úp úp mở mở nói như vậy, Cung Dĩ Mạt sinh lòng tò mò, kiếp trước nàng không có mặt ở kinh thành để nghe thấy danh tiếng của người này, không biết nàng mang bộ dáng kinh diễm như thế nào, lại có thể đảm đương vị thế thiên hạ đệ nhất đâu?
"Khoan hãy bàn đến việc này, dù sao phải đến buổi tối mới bắt đầu đâu, hiện tại, chúng ta có thể bàn một chút chuyện chính sự!" Ngọc Tử Thanh khẽ hướng về những người khác đánh mắt một cái, mấy người xung quanh liền nhanh chóng ngồi xuống.
Ngồi trước bàn trà ngửi thấy mùi thơm mê hồn của loại trà Tuyết Sơn thượng hạng vang danh khắp kinh thành, Cung Dĩ Mạt híp híp mắt tán thưởng, lại nhìn thấy mọi người xung quanh đều nhìn nàng, bộ dáng muốn nói lại thôi, dường như đều không biết mở miệng như thế nào.
Cuối cùng, tiểu mập mạp liền bất chấp phá vỡ yên lặng, hung hăng cầm lấy khối điểm tâm cuối cùng ra sức gặm, mồm miệng không rõ nói. "Xem các ngươi lúng túng như vậy, hay là để ta nói đi! Dương Quang Công chúa, chúng ta đều đã bàn bạc qua, muốn theo Người.....không, là theo Thái tử đi tu sửa kênh đào!"
Cung Dĩ Mạt hơi ngẩn người.
Hóa ra, mấy người trước bọn họ đã biết tin tức này. Nội bộ các gia tộc đều đã quyết định, mấy người bọn họ, ai ai cũng đều là thứ nam nhà thế gia vọng tộc, trên có đại ca gánh vác gia tộc, dưới lại không công không việc, ăn không ngồi rồi, liền bị đưa đi hết một lượt. Vốn dĩ, bọn họ