Mọi người mau lại đây mà coi Mạt tỷ ham sắc này, huhu bệnh mê gái, mê giai đầu thai không hết (*≧▽≦)
---------------------------------------------------
Thân Thập Dạ liền gõ đầu của Từ Nguyên, giận dữ nói:
"Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cái gì! Người rõ ràng là nhằm vào Cung Dĩ Mạt mà tới! Chỉ cần nàng có mặt ở đây, Kinh Vân này nhất định sẽ tìm mọi cách để kéo nàng lên đài, ngươi đừng có vọng tưởng!"
Lời Thân Thập Dạ như một chậu nước lạnh, hung hăng dập tắt tất cả tích cực của mấy thiếu niên đang có mặt tại đây.
Lý Kha trầm mặt nói. " Trước tiên, chúng ta cứ quan sát thêm một chút đã, nữ nhân này nhìn qua tựa như không có ác ý."
Thân Thập Dạ gật đầu, đôi mắt sáng ngời gắt gao nhìn chằm chằm dưới lầu, càng xem, trong lòng lại càng không phục!
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cái gì chứ! Nói trắng ra cũng chỉ là một kỹ nữ làng chơi mà thôi, lại nói, Cung Dĩ Mạt, một hài tử như ngươi nhìn chăm chú như vậy làm cái gì? Mà chính ngươi cũng là nữ tử có phải không?
Ngay sau đó, hắn lại vươn tay sờ sờ mặt chính mình, từ nhỏ đến lớn, phàm là những người đã gặp qua hắn đều khen hắn rất đẹp, vô vàn lời khen ngợi cùng thưởng thức đều hướng về hắn, nhưng dù là như vậy, nha đầu thúi kia vì cớ gì cũng chưa từng nhìn hắn như vậy đâu?
Cung Dĩ Mạt dường như bị dung mạo đối phương chấn động đến ngây người, sau khi hồi hồn mới rất vô tội vươn tay nó. " Bản công tử chính là âm luật cái gì cũng không biết a!"
Kinh Vân nghe xong tựa hồ ngây ra một lúc, lại cười nói: "Bất luận là nhạc cụ gì, nhạc khúc gì, tiểu nữ đều có thể tìm được nhạc cụ cùng vũ đạo xứng đôi cùng công tử biểu diễn. Tiểu công tử không cần khiêm tốn, ai mà chẳng biết kinh thành là nơi nhân tài tụ hội đâu?"
Cung Dĩ Mạt tỏ vẻ trầm ngâm suy tư một hồi, cuối cùng lại nhụt chí nói: "Ta thật sự cái gì cũng không thạo, như vậy đi, gọi một nhạc sư đệm nhạc, nàng nhảy cho ta xem một điệu là được rồi."
Nàng ngạo mạn vênh mặt hất hàm sai khiến, không có chút xíu thương hoa tiếc ngọc nào, làm người dưới đài đấm ngực giẫm chân! Nếu người đi lên là bọn họ thì thật là tốt, tài tử đánh đàn cùng giai nhân khiêu vũ, chính là một đoạn giai thoại phong lưu đi!
Nghĩ vậy, dưới đài không ngừng có tiếng phản đối muốn thay người, Kinh Vân cắn chặt răng, mặt mày khẽ toát ra một tia bi thương.
"Nếu đã như vậy, tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh..."
Nói xong, sóng mắt lúng liếng của nàng hướng cho Cung Dĩ Mạt một cái nhìn mị hoặc, theo tiếng đàn tranh nhẹ vút lên, nàng khẽ xoay người, khí chất quanh người liền biến đổi, bước chân nhẹ nhàng nhảy một điệu vũ nổi tiếng nhất kinh thành lúc bấy giờ.
Ngay khi khúc nhạc vang lên, một đoàn vũ nữ lần lượt bước ra, tám vị mỹ nhân mỗi người một vẻ, khiến toàn bộ sân khấu nhất thời trở nên rực rỡ, mê hoặc mắt người.
Mà Kinh Vân, trong tiếng hâm mộ của mọi người, cả người đều xoay xung quanh Cung Dĩ Mạt, ...hoặc đá chân, hoặc ôm vai, làm Cung Dĩ Mạt có chút choáng váng.
Lúc này, nàng đứng giữa đài cao, bên tai nàng, tiếng tiên cầm ngọt ngào văng vẳng, xung quanh nàng là đủ loại giai nhân đang vờn quanh múa lượn, các nàng hoặc là quyến rũ mị hoặc, hoặc là thanh thuần ngây thơ, đủ hấp dẫn người nhìn. Nếu là các nam tử bình thường khác, chỉ sợ đã sớm câu hồn lạc phách, không còn biết đêm nay là đêm nao, nhưng cố tình Cung Dĩ Mạt lại là nữ giả nam trang, những nữ nhân mị nhãn này xem như cũng chỉ vứt cho kẻ mù nhìn ngắm rồi.
Lúc này, Kinh Vân cô nương dẫn đầu xinh đẹp cười, ngay sau đó, trong tiếng bạo động ầm ĩ dưới đài, tám vị cô nương theo sau từ từ thoát đi tầng lụa mỏng bên ngoài, lộ ra khuôn ngực trắng nõn lấp ló trong vạt áo mỏng manh cùng đôi chân thon dài bọc sau chiếc quần lụa mỏng. Cảnh sắc như ẩn như hiện, phong tình tột cùng, câu hồn đoạt phách!
Thật ra, Cung Dĩ Mạt cũng không hoàn toàn là không ăn nhãn phúc đâu a, nàng khẽ cao hứng huýt sáo, ai nha ai nha, eo cũng thiệt là nhỏ a! Còn có cô nương kia nữa, chân cũng thật là dài a...... (⊙ꇴ⊙)
Ngay lúc Cung Dĩ Mạt đang nhìn không chớp mắt, Kinh Vân liền xoay tròn, tấm lụa trắng mỏng manh phiêu lãng, làm người người hai mắt hận không thể dính lên vùng đất bí ẩn che giấu dưới tấm lụa mỏng đâu!
Thoát đi! Thoát đi!
Đây tuyệt đối là tiếng lòng của tất cả quan khách đang có mặt tại đây!
Mà dường như đã nghe thấu tiếng lòng của mấy người đó, Kinh Vân liền nghiêng một cái ngã vào lòng ngực của Cung Dĩ Mạt, trong khoảnh khắc đụng chạm nhau, nàng đôt nhiên giữ chặt lấy tay Cung Dĩ Mạt, nhét vào một góc lụa mỏng trên thân mình. Mà vốn dĩ, tấm lụa khoác trên người nàng cực kì mỏng, chỉ cần Cung Dĩ Mạt nhẹ nhàng xé một cái, toàn bộ dáng người mỹ lệ của Kinh Vân sẽ hoàn toàn lộ ra.
Lúc này, nàng hướng về phía Cung Dĩ Mạt đưa một ánh mắt ái muội, tựa hồ đang cổ vũ nàng hãy mau làm như thế.
"Xé đi!Xé đi!"
Người phía dưới gân cổ lên gào rống, hai mắt đỏ bừng, hận