"Bảo hộ Vương phi!"
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Vương phi nhanh chóng được người kéo về bảo hộ phía sau, mà Cung Dĩ Mạt từng bước áp sát, vết máu lúc trước của Thân Thập Dạ vẫn còn đọng trên sân còn chưa kịp khô, sau mỗi lần nàng vung kiếm, lại tô điểm thêm một màu đỏ tươi mỹ lệ!
Trong lúc nhất thời, tiếng kinh hô vang lên không ngừng!
Cung Dĩ Mạt vì sao lại làm càn như vậy? Chẳng lẽ nàng không biết, nàng làm như vậy, một khi thất bại, sẽ không còn đường quay đầu hay sao? Chẳng lẽ, nghiệt tử Thân Thập Dạ kia, lại có thể thực sự khiến Cung Dĩ Mạt vì hắn quên mình đến vậy? Vương phi nghĩ thế nào cũng không ra nguyên nhân, mà không chỉ bà ta, ngay cả Thân Thập Dạ cũng không tưởng tượng nổi, vì cái gì, nàng lại phải vì hắn mà làm như vậy?
Nàng chính là kiểu người không có lợi sẽ không đụng tay, chuyện này đối với nàng chính là không hề có chỗ tốt, nàng náo loạn Vương phủ cũng là hành động cực kỳ mạo hiểm. Phải biết rằng, một khi Vương gia nhanh chóng trở về, sẽ bắt sống nàng, chỉ cần một tội danh tự tiện xông vào Vương phủ chém gϊếŧ, đã đủ để đem Cung Dĩ Mạt ra lăng trì xử tử!
Nàng không sợ chết sao?
Máu tươi bắn ra! Cung Dĩ Mạt dáng người linh hoạt, khéo léo uyển chuyển như một cánh bướm đêm tắm mình trong lãnh huyết!
Mà Thân Thập Dạ trú mình sau hòn núi giả giữa sân, sắc mặt tái nhợt, nhìn cũng không dám!
Phốc —— lại là một tiếng cắt cổ nhanh gọn, ánh sáng loáng từ lưỡi kiếm cùng tia máu văng ra, làm Thân Thập Dạ gắt gao nhắm chặt hai mắt, cảnh tượng mười năm trước, mẫu phi chết trước mặt hắn lại tái diễn trong trí óc! Hắn ghê tởm muốn nôn! Cảm giác nôn noa muốn ngất xỉu lại lần nữa xuất hiện, đột nhiên, Cung Dĩ Mạt kêu tên hắn, làm hắn chấn động tinh thần!
" Thân Thập Dạ! Mở to mắt ra!"
Nàng tuy rằng không nhìn đến hắn, nhưng lại biết rõ ràng, hắn khẳng định sẽ không dám mở mắt.
Y phục trắng trên người nàng bây giờ đã nhiễm đầy máu, cả người bày ra một loại ma mị khó cưỡng, phong thái hoàn toàn khác hẳn ngày thường!
Thân Thập Dạ cố nén ghê tởm, gắt gao mở to hai mắt.
Cung Dĩ Mạt cười, dưới ánh trăng nhàn nhạt, nụ cười nhuốm máu của nàng làm lòng người rung động thật sâu, tựa như phảng phất cũng nhuốm sát ý!
" Mở to mắt ra nhìn ra cho rõ! Ta, chính là vì ngươi mà gϊếŧ người!"
Lời vừa dứt, trường kiếm đã vung lên, sắc bén cắt qua yết hầu một người! Cảnh tượng kia, so với cảnh tượng mẫu phi tự tận mười năm trước, quả thực giống y như đúc!
Nàng! Là vì ta mà gϊếŧ người!
Vương phi nghe thấy Thân Thập Dạ cũng ở đây, liền giật mình tỉnh mộng, nhanh chóng kêu to. " Mau.....mau chóng báo Vương gia! Mau đi!"
Nhưng chưa kịp nói xong, thị nữ vừa nhấc chân định chạy liền bất động rồi gục xuống, mạng đã mất từ bao giờ. Cung Dĩ Mạt mỉm cười nhìn máu tươi chảy ra từ người thị nữ vừa định báo tin, như cười như không tiến lại gần.
"Vương phi?"
Vương phi hoảng sợ nhìn Cung Dĩ Mạt như tu la đang bước lại gần, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng, sắc mặt trắng bệch, không còn một chút huyết sắc!
Không nghĩ tới nàng lại lợi hại đến vậy!
Đúng rồi... Nàng chính là người mười tuổi đã đại khai sát giới ở lãnh cung a....Thời gian đã quá lâu, làm thế nhân vô tình quên mắt Cung Dĩ Mạt còn có một mặt khốc liệt như vậy.
(P/s: đại khai sát giới: dùng dao kiếm gϊếŧ người, chính là tàn bạo gϊếŧ người, không tha cho một ai)
" Cầu xin ngươi đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta! Ta không cố ý, là Vương gia! Là Vương gia muốn gϊếŧ chết nghiệt...không, Thế tử gia! Ta không can hệ a...." Vương phi không còn một chút kiêu ngạo cùng hống hách nào nữa, cả thân mình đều run rẩy, cơ hồ bị dọa đến mất cả khống chế.
Cung Dĩ Mạt lạnh nhạt nhìn người trước mặt, quay đầu nói lớn: "Thân Thập Dạ, ngươi ngày thường không phải rất khí phách hay sao? Thế nhưng lại vì một nữ nhân như vậy.....mà bao năm khuất nhục, không hổ thẹn với bản thân hay sao?"
Kỳ thật, Cung Dĩ Mạt trong lòng hiểu rất rõ, Thân Thập Dạ từ nhỏ đã không có mẫu thân, phụ thân không thương, lại ngày ngày bị kế mẫu gây khó dễ. Hắn từ khi còn nhỏ, khẳng định đã bị nữ nhân này để lại trong lòng một bóng ma hủy diệt, thời gian trôi qua, hắn cũng không biết nên phản kháng lại như thế nào mới phải.
Thật giống như một con thú hoang, khi còn nhỏ đánh thật đau, đến lúc lớn lên, dù đã đủ sức cắn lại người, cũng không dám đối với người lộ ra răng nanh.
Hoặc là, trong gia đình này, đối với vị phụ thân kia của hắn, hắn vẫn còn một tia hy vọng chăng?
Nhưng mà tia hy vọng mỏng manh này, hiện tại, đã bị Cung Dĩ Mạt hung hăng giẫm nát!
Hắn từ sau hòn núi giả bước ra.
Vương phi nhìn thấy Thân Thập Dạ, trong mắt lộ ra một tia oán độc thật sâu! Sớm biết có ngày này, nàng