Là bị lực nổ mạnh đánh bất tỉnh? Hay là bị đá lớn văng lên đánh bị thương? Hoặc là...hoặc là, khi ụ đất nổ mạnh, không kịp trốn đã trực tiếp tan xương nát thịt?
Không, không có khả năng..... Cung Triệt dường như đã phát điên liên tục tiến dần vào trong nước, nước dần dần dâng đến eo hắn, hắn cũng không quan tâm, đôi mắt hoảng loạn nhìn khắp nơi, nhưng xung quanh đều là nước, toàn bộ là bọt sóng vẩn đục quay cuồng. Nơi nào có nàng? Nơi nào có nàng!
"Công chúa! Người ở đâu?!"
Trên bờ truyền đến tiếng gọi hoảng loạn truyền vào tai Cung Triệt, mang theo một tia kinh hoàng, sợ hãi. Hắn đờ đẫn nhìn mặt nước, hắn cũng muốn kêu, nhưng yết hầu giống như bị lấp kín! Hai mắt đỏ như máu, tiếng gió điên cuồng xé nát hai tai, hắn cũng muốn kêu, nhưng một tiếng cũng không thể phát ra!
Cung Dĩ Mạt! Muội không thể chết! Muội không thể chết! Ta không cho phép! Không cho phép!!!!
Đột nhiên, hắn cảm giác có cái gì kéo ống quần hắn! Hắn quay đầu lại, giữa dòng nước chảy xiết, chỉ thấy một nha đầu hoàn toàn êm đẹp, đang cười vô tâm vô phổi đến đáng giận, không phải Cung Dĩ Mạt thì là ai?!
Hắn đột nhiên ôm chặt nàng! Ôm thật chặt!
Cung Dĩ Mạt không kịp đề phòng bị siết chặt trong lồng ngực, thở gấp: "Dọa ca sợ rồi sao! Ai bảo huynh đã lâu như vậy không để ý đến muội! Kỳ thật..." Lời còn chưa nói xong, thân thể đã bị một lực mạnh mẽ đẩy ra! Nàng đột nhiên ngã xuống nước, sặc một miệng nước sông đục ngầu!
"A..." Ngươi phát điên cái gì?
Nàng còn chưa kịp ấm ức, lại nghe thấy Cung Triệt tê tâm liệt phế kêu! "Muội điên rồi sao?! Muội vì cái gì muốn làm ta sợ như vậy...vì cái gì?!"
Hắn tay nắm chặt đến gắt gao, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu, giống như sẽ bạo phát mà đánh người! Cung Dĩ Mạt bị hắn rống to, khí thế liền tụt giảm, vội vàng đứng dậy, giải thích: " Kỳ thật, muội không cố ý..."
Nàng vừa định nói nàng thật sự không cố ý, là bởi vì khi ụ đất nổ mạnh, nàng bị dòng nước đẩy sâu xuống lòng sông. Dưới đáy sông thủy tảo tươi tốt, cuốn lấy chân nàng, cũng may nàng còn một chút khí tức, bằng không sẽ thật sự xảy ra chuyện. Nhưng nàng chưa mở miệng, lại bị Cung Triệt ôm chặt trong lòng!
Lúc này đây, hai tay hắn ôm chặt lấy nàng đều phát run, không, phải là Cung Dĩ Mạt cảm thấy cả người hắn đều run rẩy mãnh liệt!
Hắn nhẹ giọng cầu xin bên tai nàng, tựa hồ,người vừa tức giận đẩy nàng xuống kia khi nãy không phải là hắn.
" Đừng làm ta sợ như vậy nữa....Ta rất sợ hãi....Ta thực sự rất sợ hãi...."
Nếu như sẽ không còn được gặp lại nàng...... Nếu nàng cứ như vậy chết trước mắt mình, Cung Triệt cả đời sẽ không bao giờ tha thức cho mình!
Mỗi một câu một chữ từ miệng hắn nói ra, cũng đều giống như người, cứng đờ lại run rẩy, tràn đầy khủng hoảng, kinh sợ, làm Cung Dĩ Mạt đột nhiên có chút áy náy, nàng cảm nhận được nội tâm hắn tràn đầy tuyệt vọng, đau khổ không nói nên lời.
Điều này, làm nội tâm Cung Dĩ Mạt mềm nhũn, đây mới là ca ca nàng a, cho nên, nàng nhẹ nhàng ôm lại hắn, mềm mại giải thích.
" Muội không cố ý dọa huynh sợ đâu...Là bởi vì chân muội bị thủy tảo cuốn lấy, cho nên, muội cũng suýt bị nghẹn chết dưới lòng sông mà!"
Nàng vừa nói, Cung Triệt vội vàng buông nàng ra tỉ mỉ xem xét, hoảng loạn hỏi: "Muội có chỗ nào bị thương không? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái?"
Cung Dĩ Mạt lắc đầu, hì hì cười nói: "Thật tốt, Thái Tử ca ca vẫn quan tâm muội, không giống hai ngày trước, chẳng quan tâm, chẳng để ý, muội còn tưởng rằng muội bị thất sủng rồi......"
Nàng càng nói càng trưng một bộ dáng đáng thương vô cùng, cả người ướt sũng, đôi mắt lóng lánh nhìn hắn, lại thấy đối phương nghe tiếng nàng, biểu tình tựa bị tựa hỉ, phức tạp vạn phần.
Cung Triệt thấy nàng bán manh lấy lòng, cuối cùng, không khỏi bật cười.
Tay hắn khẽ chạm vào trán nàng, trong mắt thâm tình sâu sắc, lại ôn nhu như nước.
" Muội....muội sao có thể bị thất sủng được!"
Muội là người ta có chết cũng không thể buông bỏ, chết cũng không quên!
Nghe hắn nói như vậy, Cung Dĩ Mạt nhẹ nhàng thở khẽ, ngửa đầu hai mắt sáng lấp lánh chờ đợi hỏi: " Vậy huynh sẽ còn không để ý muội nữa sao?"
Cung Triệt lại muốn đem nàng ôm vào trong lồng ngực, nhưng hắn phải nhịn xuống, bởi vì những người khác nghe thấy động tĩnh liền đang tập trung chạy tới đây.
" Sẽ không....Không bao giờ..." hắn nghiêm túc đảm bảo với nàng.
Là muội bức ta, là muội làm ta không thể buông bỏ, là muội một hai nhất nhất xuất hiện trước mắt ta muốn ta phải ái muội, là muội không đi..... Vậy thì, về sau, ta nhất định không thể đi được nữa rồi.
(P/s: ái: là yêu, thương, có thể dùng theo nhiều nghĩa: tình cảm yêu thương trong gđ hoặc trong tình yêu, trường hợp này có thể lấp lửng dùng theo nhiều nghĩa nhé mn)
Thấy hắn đã khôi phục lại bộ dáng lúc trước, Cung Dĩ Mạt thở dài nhẹ nhõm, hù chết nàng rồi! Vừa rồi, đúng là nàng bị thủy tảo cuốn lấy không sai, nhưng