Mấy chap này khó quá, làm biếng quá à ~~~
-------------------------------------------------
Nàng ngửa mặt lên trời cười cười, đột nhiên phi thân bay lên!
Khinh công nàng vô cùng tốt, nhún người một cái liền bay lên lưng chừng vách núi. Nàng nhìn rìa núi đối diện, đột nhiên vung tay tung một chưởng! Chưởng lực kia vô cùng lợi hại, ngay cả bọn họ, đứng xa như vậy đều có thể cảm nhận được, có thể thấy là uy lực vô cùng lớn a!
Âm thanh oanh tạc vang trời lại lần nữa xuất hiện!
Lúc này đây, tác dụng của chưởng lực thậm chí còn rung động tâm phách hơn lần trước! Toàn bộ vách núi lưng chừng bị bạo tạc, thẳng tắp rơi xuống lòng sông. Tuy rằng không tung trời dậy đất như lần trước, nhưng chỉ bằng cái vung tay liền lấp sông dời núi ấy, đã khiến người người trợn mắt há mồm, bọn họ thật sự là nhìn không dám chớp mắt!
Từ lần bạo nổ đầu tiên còn chưa kịp hồi phục tinh thần, đã lại thêm một lần chứng kiến một màn kinh tâm này, toàn thân run rẩy, không ngừng dập đầu quỳ bái!
Không có khả năng, thế gian này sao lại có người lợi hại đến vậy!
Có người có chút hiểu biết khẽ nói, đã từng nghe, nếu tu luyện võ công đến trình độ thượng thừa, có thể đi mây về gió, ngày đi ngàn dặm, đêm bay ngàn phương, nhưng lại chưa từng nghe qua, còn có người có thể một chưởng dời núi!
Nhất định không phải là phàm nhân, nhất định là thần tiên giáng thế!
Tất cả mọi người đều không tự chủ được ngẩng đầu lên, hướng về phía Cung Dĩ Mạt, biểu tình vô cùng thành kính. Đối với tất cả những hiện tượng bọn họ chưa từng thấy qua, không giải thích được, bọn họ liền dễ dàng tưởng tượng đến thần phật, hết thảy đều đã được Cung Dĩ Mạt đoán trước.
Nàng ngửa mặt cười to ba tiếng, thanh âm bao hàm nội lực truyền đến cực xa!
Tiếp theo, mũi chân nàng nhẹ điểm, lại một lần nữa phi thân bay xuống, nhẹ nhàng đáp xuống giữa đài tế giản dị kia. Cung Triệt mỉm cười nhìn nàng, mà Cung Dĩ Mạt vênh mặt, biểu tình vô cùng cuồng ngạo cùng kiêu hãnh!
Nàng vung tay, tạo thành quyền, hô lớn: " Đệ tử trưởng môn thân truyền của Vân Đỉnh Sơn đời thứ mười ba, thực lực nhập hóa đến cảnh giới chấn sơn đoạn thủy! Nay phụng bồi thiên mệnh, phò trợ Thái tử tu sửa kênh đào! Một khi kiến thành, Đại Dục ta nơi nơi không còn hạn hán, lũ lụt, bốn phương ngũ cốc được mùa, hàng năm phồn vinh hưng thịnh! Đại sự to lớn cùng quan trọng, người nào góp công cũng đều là công thần muôn đời. Các ngươi có nguyện dốc hết sức trợ giúp quốc gia?!"
Nàng dùng nội lực truyền âm, từng câu từng chữ đều đánh trúng vào nhân tâm! Làm nhân sinh không có một ý niệm nào phản kháng nổi!
Nàng lợi hại như vậy, giống như thần tiên trong truyền thuyết, lại nguyện ý phò trợ Thái tử tu sửa kênh đào, có thể thấy đây chính là việc thuận theo thiên mệnh a!
Lại nói, kênh đào làm ra là để phòng ngừa thiên tai, ngăn chặn lũ lụt cùng hạn hán. Tinh Thành bọn họ cũng thường xuyên chạy lũ, khốn đốn mấy phen. Một việc vì nước vì dân như vậy, bọn họ sao có thể không muốn được góp sức chứ?!
Vì thế, khí huyết dâng trào, lớn tiếng hô to:
" Nguyện cùng Thái tử gánh vác đại sự!"
" Nguyện cùng Thái tử gánh vác đại sự!"
" Nguyện cùng Thái tử gánh vác đại sự!"
Cung Triệt hài lòng, không khỏi cười to: "Rất tốt!"
Tiếp theo, hắn xoay người hướng về không trung, mà Từ Nguyên đang đứng một bên vội vàng đem ba ly rượu đã chuẩn bị từ trước dâng lên, Cung Triệt giương một ly kính thiên, rải một ly kính địa, cuối cùng, bưng một ly vươn đặt trước mặt, lớn tiếng nói:
" Ta, Cung Triệt, Thái tử Đại Dục phụng mệnh Thiên tử, tiến hành đại tu kênh đào! Hôm nay, ngày lành tháng tốt, thiên địa nhân hòa, phát lệnh động thổ khai hoang. Tại đây, trước mặt tám vạn dân công đại diện cho dân chúng Tinh Thành cùng Đại Dụclập ra ý nguyện: Tất cả vì công cuộc trị thủy khắp thiên hạ! Mong cho bá tánh giàu có bình an, Đại Dục vĩnh viễn không còn thiên tai, mãi mãi phồn thịnh, trường tồn!!! Thiên Khải Đại Vận Hà, hôm nay bắt đầu khởi công!"
Nói xong, hắn một hơi cạn sạch ly rượu! Sau lưng, tám vạn dân công đồng loạt dập đầu, đồng thanh hô : Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!! Rung động lòng người, rung động đất trời!
Không lâu sau đó, khắp nơi đều truyền đi một lời đồn thập phần thần kỳ, nói rằng bên người Thái tử có một kỳ nhân vô cùng tài giỏi, trong nháy mắt có thể cưỡi mây đạp gió, đi mười tám dặm, vẫy tay một cái là có thể dời núi lấp bể, thần thông quảng đại. Lời đồn càng lúc càng đi xa, từ miệng người này qua miệng người khác biến hóa vô cùng phong phú.
Không chỉ có thế, nghe đồn người này tài tình nhạy bén, thông minh hơn người, luôn đưa ra không ít kiến nghị kỳ lạ mà vô cùng hữu ích. Nhờ có người này, mà công trình tiến triển cực nhanh, có người nhẩm tính, nếu không tính đến các ngoại lực như tiền tài sức lực, có khi, tuyến đường chính của Đại Vận Hà đồ sộ là thế, cũng có thể hoàn thành không mất đến ba năm!
Thế là không ít người nóng nảy, từ kinh thành ngàn dặm xa xôi cũng cất công gửi thư tín tới thăm dò tin tức.
Đám người Từ Nguyên nhận được thư mà khó xử vô cùng, mà Cung Dĩ Mạt một phong thư cũng lười để mắt tới. Đại Dục nhiều người như vậy, lại có tài lực sung túc, hơn nữa, có nàng một bên trợ giúp, ba năm, một tuyến đường chính?
Nàng vẫn cảm thấy lâu lắm.
Cung Dĩ Mạt quyết đoán đem đám thư tín vo thành một cục, lại nhìn nhóm nông công bên ngoài khí thế ngất trời đang hăng hái làm việc, hai mắt hơi nheo nheo.
(P/s: nhóm nông công: ý là nhóm nông dân tới làm công nhé, không phải nông dân công nhân như hiện đại đâu)
Nhờ có Cung Dĩ Mạt đề xuất, cho nên, hiện tại các nông