Lâu lắm không đăng chap mới rồi, có ai còn nhớ mị hông :3 Cũng chẳng thấy nhắc gì cả, tủi thân quá chời QAQ
------------------------------------------------------
Kim Duẫn trừng mắt nhìn nàng, dưới ánh trăng trong veo, ánh mắt kiều mị mang theo chút hờn giận, đẹp đến say đắm lòng người. Thật khó tưởng tượng được, một người mang đôi mắt tuyệt đẹp như vậy, trong tương lai, rất có thể sẽ trở thành một kẻ lãnh khốc lại hung tàn, uống máu không chớp mắt, gϊếŧ người không ghê tay. Một đời này, nàng nhất định, nhất định sẽ không lại để hắn, biến thành bộ dáng hung thần ác sát như vậy nữa.
"Tiểu Công chúa, ta có điều phải hỏi ngươi đây. Một thời gian ta không tới, rốt cuộc, ngươi làm thế nào thúc đẩy công trình được nhanh như vậy? Hơn nữa, ta nghe nói, ngươi còn được người ta tung hô đến vô cùng kì diệu, nghe nói là có năng lực dời núi lấp sông...." Nói đến đây, hắn không khỏi bật cười khúc khích. "Chỉ bằng thân mình nho nhỏ này sao?"
"Muốn dò hỏi bí mật của ta, ngươi vẫn là nên từ bỏ ý định đi."
Cung Dĩ Mạt không khách khí vạch trần hắn. Nàng vốn dĩ đã lường trước được tình huống này từ lâu, cho nên, sau khi biểu diễn giương oai với bá tánh một vài lần, mỗi lần cần sử dụng thuốc nổ, Cung Dĩ Mạt đều là bí mật dùng vào buổi tối, canh phòng nghiêm ngặt, không cho người ngoài đến gần.
Nàng bình thản thay đổi đề tài. "Trở lại chính sự đi. Về phần thuyền bè vận chuyển, ngươi tính thế nào?"
Kim Duẫn nói: "Thuyền trong tay ta, thực ra cũng có mấy cái. Nhưng nếu dùng cho đại sự của chúng ta, thì không đủ dùng. Cho nên, lần này ta tới đây, là muốn bí mật mở một xưởng đóng thuyền ở hồ Hồng Trạch, ngươi thấy thế nào?"
Hắn thật đúng là suy nghĩ chu toàn, lại cố tình chọn hồ Hồng Trạch.
Cung Dĩ Mạt lại lắc đầu, "Những cái thuyền đó......Ta đã nhìn thấy, đúng là mỹ lệ xinh đẹp, có thể so sánh với kiệt tác nghệ thuật cũng không sai lệch. Nhưng mà, những cái đó, không phải là thứ ta muốn."
Kim Duẫn hơi nhướn mày. " Kỹ thuật đóng tàu của Đại Dục, chính là đệ nhất tứ quốc!"
" Thật sao? Ngươi thực sự cảm thấy, lấy thuyền bè tinh xảo, mỹ lệ của Đại Dục dùng trên bờ biển các tiểu quốc đảo, thực sự là đệ nhất được sao?" Cung Dĩ Mạt khẽ cười, sau đó, liền nghiêm túc nói tiếp: "Điều ta không hài lòng nhất, chính là thời gian đóng thuyền quá chậm. Muốn đóng xong một cái tàu lớn, một cái xưởng đóng tàu tầm trung cũng phải mất thời gian đến ba tháng không ít. Chờ kênh đào của ta khai thông xong xuôi, cũng không biết nó có thể đóng xong được mấy cái nữa đây."
Vấn đề xa xôi phức tạp như này không phải là việc một nhà đầu tư góp vốn như Kim Duẫn phải mất công suy nghĩ phương án giải quyết. Chỉ thấy hắn im lặng, thong thả đưa cho Cung Dĩ Mạt một vật gì đó. Nàng vươn tay nhận lấy, không nghĩ tới, lại có thể là khế ước của xưởng đóng tàu.
Kim Duẫn cười: " Suy đi nghĩ lại vẫn là không thể cứ mặt dày chiếm tiện nghi của ngươi dễ dàng như vậy được. Khế ước xưởng đóng tàu này, coi như là thành ý của ta đối với đại sự hợp tác của chúng ta đi!"
Hắn cười lên phi thường động lòng người, hiện tại, hắn mới mười bảy tuổi vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành, chỉ cần không có bất ngờ không mong muốn gì xảy ra, sau này chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành.
Cung Dĩ Mạt cũng cười, không khách khí nhận lấy: "Hôm nay ngươi tới đây, chắc hẳn sẽ không chỉ vì một việc nhỏ này đấy chứ?"
"Tất nhiên là không rồi." Kim Duẫn có chút đắc ý nhướn mày. "Biết ngươi rất để ý tới tiểu đệ đệ ở Tây Châu kia, ta có một ít tin tức, ngươi có muốn nghe hay không?"
"Nói đi!"
Lúc này, Kim Duẫn thu lại nụ cười quyến rũ, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Chuyện này cũng chỉ là ta suy đoán thôi, chẳng qua....Chắc ngươi cũng đã biết, Ngọc Hành ta nội bộ lục đục, trung thần ít ỏi, gian thần khó phân. Quân thượng tuổi tác đã lớn, gần đây lại càng thêm hồ đồ rồi! Khoảng thời gian không lâu về trước, Lâu Diệp có bí mật cử một đoàn sứ giả tới Ngọc Hành du ngoạn, theo ta suy đoán, bọn họ chuyến này cất công tới, chỉ sợ dụng ý không đơn giản..."
Nghĩ đến Lâu Diệp giáp ranh với Tây Châu, Cung Dĩ Mạt suy nghĩ sâu sa một lát, đột nhiên bật cười: "Không vội, kể cả là có chiến sự đi chăng nữa, cũng phải là sự tình một, hai năm sau rồi."
Chiến tranh không phải là việc ngày một ngày hai nói có là có được, trước khi đại chiến, nhất định phải chuẩn bị kĩ lưỡng trong thời gian dài. Mà đợi đến lúc ấy, nàng đã sớm gọi Cung Quyết trở về hoàn thành Đại Vận Hà này rồi, việc triều đình phái người nào cầm quân đánh giặc, có can hệ gì với nàng?
Nghe Cung Dĩ Mạt nói, Kim Duẫn hơi hơi thở dài. Điều hắn lo lắng tất nhiên không phải là Cung Quyết có việc gì, mà là sợ Quân thượng hắn thực sự làm ra sự tình gì không sáng suốt, làm bá tánh Ngọc Hành gặp phải tai ương.....
Tuy rằng suy nghĩ thoải mái là vậy, nhưng thời điểm hồi âm cho Cung Quyết, Cung Dĩ Mạt vẫn quyết định thông báo tỉ mỉ tin tức cho hắn biết, lại đặc biệt dặn dò hắn cẩn thận một hồi.
Mà bên này, người Cung Dĩ Mạt ngày đêm lo lắng, lại đương khí thế ngất trời!
Thời tiết oi bức, gió cát mịt mù, nhưng khí lực đào giếng xây hồ của dân chúng lại vô cùng lớn, phải nói là dốc lòng dốc sức thực hiện. Bọn họ suy nghĩ vô cùng đơn giản, làm tốt việc này, chính là đang tạo phúc cho con cháu!
Nhận được thư của Cung Dĩ Mạt, Cung Quyết vội vàng buông xuống hết thảy công việc trong tay, ngồi dưới tàng cây râm mát, tỉ mỉ đọc từng chữ. Lá thư rõ ràng rất đơn giản, chỉ có vài dòng ngắn ngủi, nhưng hắn lại đọc đến là nghiêm túc, tựa hồ có thể tưởng tượng