Nhận được thư hồi âm của Cung Dĩ Mạt, lần đầu tiên, Cung Quyết không lộ ra vẻ vui sướng.
Hoàng tỷ, muốn hắn hồi kinh.
Nếu hắn nghe theo, buông xuống hết tất thảy mọi việc, quay đầu trở về, lập tức sẽ được Hoàng Đế phong thưởng, có chức có quyền, có tiền có tài, cả đời làm một vị Vương gia nhàn tản tiêu sái, vô ưu vô lo.
Chỉ là, hắn không cam lòng!
Hiện giờ, Lâu Diệp ngo ngoe rục rịch, khả năng rất lớn sẽ lợi dụng trận đại tuyết đang tới gần, bất ngờ đột kích, đánh bọn họ trở tay không kịp. Hắn không thể buông bỏ tất thảy, quay đầu rời đi như thế, không nói đến những bá tánh vô tội sẽ bỏ mạng trong chiến loạn, mà bản thân hắn, chính là không cam lòng! Dã tâm cùng khát vọng rừng rực cuộn trào trong lồng ngực, làm hắn không cam lòng buông bỏ tất thảy để trở về sống một đời an nhàn như vậy. Hắn thèm khát quyền lực, tựa như bao nhiêu cũng không đủ, ba vạn tinh binh cũng không thể thỏa mãn được hắn. Vậy nên, hắn nhất định phải tiếp tục lập được đại công! Dùng chiến tích để đổi lấy quyền lực!
Cung Quyết muốn tự mình tìm hiểu đến tột cùng!
Trấn Tây Vương là người đầu tiên không đồng ý!
Ông cho rằng, Cung Quyết chỉ là lo bóng lo gió mà thôi, một cái địa đạo thì nói nên được cái gì, quốc gia nào mà chẳng có ít nhất một vài cái địa đạo bí mật như vậy đi, ai có thể quản hết được! Lâu Diệp bí mật tới Ngọc Hành cũng không thể nói nên vấn đề gì, bởi lẽ, nơi này mùa đông rét lạnh băng giá cực độ, người ngựa đến lương thực còn không đủ, sao có thể có khả năng điều binh xâm loạn?
Nói cho cùng, ông cũng chỉ là không đành lòng bắt dân chúng phải chịu khổ mà thôi.
Trấn Tây Vương trấn thủ ở Tây Châu hơn mười năm, chưa từng một lần phát sinh qua chiến loạn, một khi hắn tán thành ý kiến của Cung Quyết, bá tánh lập tức sẽ phải chuẩn bị cho chiến tranh. Thời gian ăn tết vốn là lúc nghỉ ngơi an tĩnh trong năm, ông thực không muốn vì một việc mơ hồ không rõ thực hư mà phá hỏng không khí, dọa nhân tâm hoảng sợ.
Cung Quyết lại không cảm thấy vậy.
Xem xét địa hình đất đai, địa đạo kia hẳn mới đào được không bao lâu, rõ ràng là Lâu Diệp đã cố ý tìm hiểu kĩ lưỡng mới bắt đầu động thủ. Ước lượng thời gian, một năm trước Lâu Diệp bí mật đến Ngọc Hành, nếu từ khi đó đã bắt đầu khai quật địa đạo, đến giờ cũng được coi là vô cùng đúng lúc . Không có lương thực....Chẳng lẽ, một năm trước, mục đích của Lâu Diệp chính là đi mượn lương của Ngọc Hành hay sao? Có lẽ, bọn họ đã sớm đạt thành hiệp nghị nào đó rồi không biết chừng!
Cung Quyết tin tưởng trực giác của mình, Cung Dĩ Mạt đã từng nói, đại não con người luôn vô thức thu nạp và phân tích rất nhiều thông tin, cho nên mới tạo ra trực giác. Đôi khi, trực giác có thể tin tưởng được!
Nhưng ngoại nãi không tin hắn..... Cung Quyết suy tư một lát, đột nhiên cười, không tin thì thế nào? Hắn vẫn quyết định bí mật điều tra việc này!
Bạch Sinh sau khi biết tin lại là người tiếp theo không tán đồng.
"Điện hạ, nếu Công chúa đã an bài tốt mọi việc, sao ngài không làm theo ý nàng?" Hắn thật sự không hy vọng suy nghĩ của Cung Quyết trở thành sự thật, bởi vì một khi phát động chiến tranh thì sự việc đã không còn là việc của một người nữa, mà của cả một quốc gia.
Hơn một năm sinh hoạt tại nơi này, hắn cùng người Tây Châu ít nhiều cũng nảy sinh tình nghĩa, thật sự không muốn xảy ra điều gì không tốt lành.
Còn nữa, Công chúa muốn Điện hạ hồi kinh, lợi dụng công trạng lần này tranh thủ đi hỗ trợ tu sửa kênh đào, nghe nói, kênh đào kia chỉ cần hai năm đã có thể hoàn thành, đến lúc đó, có đại công lưu danh thiên cổ, lại có công lao đào giếng chống hạn, con đường của Điện hạ sau này nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều. Công chúa khổ tâm tranh thủ đường lui tốt như vậy, vì sao Điện hạ lại khước từ?
Cung Quyết tất nhiên hiểu rõ tâm tư Bạch Sinh, hắn ngồi trên sườn núi, nhìn chân trời trước mắt mênh mông vô bến bờ, ráng chiều chạng vạng ở Tây Châu vô cùng mỹ lệ, đỏ rực một màu, tựa như đốt cháy lòng hắn.
Cung Quyết mặt mày quạnh quẽ, càng vì bình tĩnh mà thêm vẻ kiên định. Hắn chậm rãi nói:
" ......Tu kênh đào tất nhiên là một đại công quý giá khó cầu, nhưng tính đến nay, Thái tử đã cầm quyền lãnh đạo được hơn một năm rồi, bây giờ ta thế chỗ, cho dù có nỗ lực cố gắng đến mức nào, cũng khó có thể sánh bằng,"
Nói xong, hắn không khỏi cười khổ.
Hắn không phải không muốn được nhìn thấy Hoàng tỷ của hắn sớm hơn một chút, một năm rưỡi đã trôi qua, cũng không biết nàng đã lớn hơn trước hay chưa, đã trở thành bộ dáng như thế nào rồi? Chỉ là, so với khát khao muốn gặp lại nàng, hắn càng nhớ rõ hơn ai hết mục tiêu cuối cùng của hắn là gì, khát vọng thật sự như cái dằm ghim sâu trong tim hắn, gỡ không ra, cũng không cách nào bỏ qua nổi.
Hắn muốn nàng! Hắn muốn có quyền thế kinh người, nắm trong tay khống chế hết tất thảy, hắn muốn có uy quyền đứng đầu thiên hạ, làm người người câm miệng phục tùng! Những thứ đó, không phải là thứ một Vương gia phú quý nhàn tản có thể cầu được!
Hắn nhất định phải có được binh quyền! Nhất định phải nắm chắc trong lòng bàn tay!
Mới có thể khống chế tuyệt đối miệng lưỡi thế gian trong lòng bàn tay!
" Nhưng chúng ta làm thế nào mới có thể tìm hiểu được đây?"
Bạch Sinh vẫn còn ý tứ phản kháng, thực lòng không muốn Cung Quyết đi mạo hiểm.
Cung Quyết khẽ nhổ một cành cỏ khô vàng dưới chân, nhẹ nhàng nói: "Bọn chúng có thể thông qua ám đạo đi tới đây để thăm dò tin tức, chúng ta cũng có thể dùng chính ám đạo đó đi qua thăm dò lại."
Ý tưởng của hắn quá mức điên cuồng, cứ thế, Bạch Sinh thật lâu cũng không thể phản bác tiếp.
Lợi dụng chính ám đạo thăm dò tin tức của địch để thăm dò ngược lại địch? Thật sự, cũng chỉ có mỗi kẻ tài cao gan lớn như Cung Quyết mới có thể nảy ra ý tưởng như thế.
Đêm xuống, một đám hắc y nhân xuất hiện ở biên giới Lâu Diệp.
Kẻ cầm đầu rõ ràng là một thiếu niên, cả khuôn mặt hắn bị che khuất, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, là một đôi mắt thập phần tinh anh lại vô cùng quạnh quẽ và lạnh lùng.
Bọn họ vừa mới thông qua địa đạo bí mật đi tới đâu, sau khi gϊếŧ