Bức ảnh chụp một người đàn ông ngoại quốc tóc nâu, đôi mắt màu ngọc bích như hồ sâu rừng thẳm.
Người đàn ông mặc tây trang bảnh bao cực kỳ đẹp trai đứng hơi nghiêng đối với máy ảnh cười nhẹ.
Nụ cười có thể hớp hồn biết bao con người khi nhìn thấy nó.
Giống...
Nếu không phải Hạ Nhiên có thể nhìn ra được năm tháng thành thục trên mặt người đàn ông, có khi cô đã nghĩ người trong ảnh chính là...!Ricard De Chevalier.
Hay có thể nói, có khi mười năm nữa, hai mươi năm nữa, Ricard chính là bộ dạng này không sai.
Ricard cùng người đàn ông trong bức ảnh này có quan hệ huyết thống.
Có lẽ là đời sau...!Có lẽ là đời sau nữa...
Giống như cô, là đời sau nữa của bà ngoại...
Bà ngoại...!Cùng người đàn ông trong bức ảnh này có quan hệ gì đâu? Tại sao bà lại có hình của đối phương, còn có vẻ đã cất giấu nhiều năm?
Hiện tại lại đưa cho cô là vì lý do gì...
Lại khéo như vậy cô gặp phải...!Ricard?
"Ha...!Lại khéo như vậy kẻ sau màn kia vì không muốn cô đến đây, còn muốn cô chết, muốn bà ngoại chết rồi?"
Hạ Nhiên cười giễu cợt.
Nếu nói không liên quan đến Ricard, sao cô thuyết phục nổi mình đây?
Hạ Nhiên thật sự hận không thể lôi người sau màn kia ra hỏi cho rõ.
Rốt cuộc, rốt cuộc đối phương vì cái mục đích ghê tởm nào mà tàn nhẫn như vậy?
Cô buông tay che lấy mặt khóc không thành tiếng.
Thù hận, hối hận, ngờ vực đan xen trong lòng giống như thủy triều vỡ đê khiến bờ vai cô run lên không ngừng.
Bức ảnh theo cái buông tay của cô rơi xuống, vô tình lật úp lại, hiện ra mặt sau với những hàng chữ xinh đẹp.
Hạ Nhiên phát tiết cảm xúc xong dần dần bình tĩnh lại, cô đưa tay muốn nhặt bức ảnh lên nhưng bị những dòng chữ kia làm giật mình, tay cứng lại giữa không trung.
Không gian sáng bừng, dù không cầm lên Hạ Nhiên vẫn có thể đọc được nội dung của những dòng chữ trên mặt sau của bức ảnh.
Ta, Marcus De Chevalier thay mặt cho đời sau của mình thuộc dòng tộc Chevalier mãi mãi bảo vệ đời sau của Lệ Nhược Hà, hoặc là bạn đời, hoặc là bạn bè.
Tất cả tùy duyên.
Tất cả tùy duyên...!Tùy duyên...
Lệ Nhược Hà là tên của bà ngoại không sai.
Hạ Nhiên tự nhiên cảm thấy thật không đáng.
Dù là vì cái lý do nào khiến cho dòng dõi nhà Chevalier lập ra cái lời hứa này thì nếu nó không thể mang lại kết quả tốt mà chỉ có họa sát thân thì có để làm gì kia chứ?
Có lẽ người này lúc đó không có nghĩ kết quả sẽ là như vậy, thế nhưng mà Hạ Nhiên...!Cô sao có thể không oán!!!
Lời hứa này lập ra từ đời của bà ngoại, ba mẹ cô không có ai mang cái xuất thân kia, nhưng họ lại có một tương lai tốt đẹp hơn tất cả những người ở trên đảo.
Nếu việc này có liên quan đến hai chữ bảo vệ của gia tộc kia thì cũng không phải không đáng để hoài nghi.
Thế nhưng nếu là vậy, tại sao cô sinh ra, bà ngoại còn tại, lại không thấy gia tộc kia làm ra cái gì gọi là bảo vệ?
Có phải thời gian có thể phai mờ đi tất cả những lời hứa hay không?
Còn là một lời hứa trên giấy, một ngọn lửa là đủ liếm sạch nó không còn một mảnh?
Ha...!Thật mỉa mai thay...
Nếu từ đời bà ngoại đến giờ cái gia tộc kia vẫn chưa từng xuất hiện, vậy cái lời hứa này chẳng phải là hứa suông hứa lèo?
Còn dẫn đến một cái họa sát thân?
Bà ngoại chỉ có mình ba là con trai, mình cô là cháu gái.
Cô chết rồi...!Lời hứa này không cần quan tâm nữa.
Đúng thật là trêu người...
Vậy mà bà ngoại đến trước lúc chết vẫn nhớ đưa nó cho cô? Cô có thể tìm người ta ở đâu?
Chẳng lẽ bốn chữ "tất cả tùy duyên" kia quyết định tất cả hay sao?
Ngoại ơi...!Cháu thật không hiểu...
...
Ricard ngồi trong căn-tin cả buổi cũng không nhìn thấy Hạ Nhiên đến.
Không phải anh cố ý đợi cô...!Nhưng hiện tại không thấy, anh lại có chút khó chịu.
Cô gái nhỏ kia bệnh còn chưa khỏi lại tiếp tục bỏ ăn, dạ dày nào chịu nổi cô nàng dày vò?
Ban đầu nghe Lagan nói cô vì nhịn ăn một ngày mới khiến cho dạ dày phản đối, cuối cùng là ngất đi anh còn không tin.
Hiện tại...
Ricard đứng lên trở lại phòng.
Trên đường đi anh còn nghĩ, Emily từ sau buổi sáng đã không còn