So với khiêu khích gã đàn ông kia làm ra cũng chẳng kém cạnh gì, mà sử dụng đúng việc cho đúng người xem thì hiệu quả còn hơn thế nữa.
"Đi thôi, Ricard."
Hạ Nhiên rướn người hôn phớt lên cằm anh, cảm nhận thân hình buộc chặt của anh hoàn toàn thả lỏng rồi mới thuận tay kéo anh rời đi.
Móng tay Emily đã muốn cắm sâu vào da thịt, ánh mắt phừng phừng phẫn nộ nhìn theo bóng lưng hai người.
...
"Có chuyện gì thế?"
Lagan cảm thấy áp xuất thấp quay thân người đàn ông ngày thường luôn lịch lãm bên cạnh Hạ Nhiên, cẩn thận hỏi.
Hạ Nhiên liếc mắt qua nhìn người đàn ông, có chút không biết nên làm sao, cũng vừa biết nên làm sao để xoa dịu người đàn ông này nhưng lại chần chừ không muốn làm.
Nhưng cuối cùng cô vẫn là đưa tay ra, chạm vào bắp tay căng cứng của anh.
Bàn tay cô không mềm mại còn mang theo vết chai, bởi vì hoàn cảnh và thể chất nên nó không còn ngâm ngâm như lúc còn ở đảo nữa mà có phần trắng sáng ra.
Nhưng nó vẫn không đẹp bằng bàn tay của những thiếu nữ cùng độ tuổi được nuôi dưỡng trong nhà, càng đừng nói người như Emily.
Nó còn không ấm áp mà lạnh lạnh...!Có điều nó thật sự có thể xoa dịu người đàn ông đang giận dữ mà trông lại rất trẻ con kia.
Nhưng cố tình vẫn có người không biết thức thời, cứ thích chọc vào ngọn lửa đang cháy.
Lông mày người đàn ông vừa mới giãn ra được một chút, còn chưa kịp làm ra hành động nắm lấy bàn tay nhỏ vừa mang đến phúc lợi kia thì một sợi tóc tựa như tơ vàng không rõ từ đâu vươn tới, muốn cuốn lấy tay Hạ Nhiên.
Phặc!
Ricard đang cáu bỉnh hành động thật nhanh.
Anh một tay nắm lấy tay Hạ Nhiên, tay vốn bị cô chạm vung lên, một phát bắt lấy lọn tóc tựa như rắn kia, giật mạnh.
"A!"
Một tiếng kêu đau đớn vang lên cách họ không xa chừng hai mét.
Âm thanh kia vừa vang lên đã khiến cho người ta nhận ra chủ nhân của nó là ai.
Hạ Nhiên đang ngồi trên ghế lúc này lại hoàn toàn được người đàn ông ôm lấy, dựa vào lòng ngực lớn.
Bản thân Ricard thì đã đứng bên cạnh cô, ba trăm sáu mươi độ không góc chết bảo vệ cho cô, ánh mắt lại như mũi dao đâm về phía Emily.
Tay anh vẫn còn nắm chặt lọn tóc vàng kia, không hề có ý định buông ra.
Người khác không biết, mái tóc của Emily tựa như Medusa trong thần thoại phương Tây, tựa như có sinh mệnh.
Khi bị Ricard xiết lấy như vậy, Emily cũng sẽ đau.
Trừ khi là cô ta đi siết người khác, là tự chủ thì không sao.
Nếu để bị nắm lấy, cô ta không khống chế được thì sẽ như bản thân bị người ta nắm đầu giật giật vậy.
"Ricard! Anh buông tay! Em đau quá!"
Đã thế Emily còn làm ra cái vẻ nũng nịu, vô tội mà hướng Ricard yêu cầu.
"Hừ..."
"A!"
Theo cái kéo giật thật mạnh của Ricard, Emily cũng bị lôi đi một bước chân, đồng thời da đầu cũng đau đến mức khiến cô ta hét thảm lên.
"Emily!"
Một tên tiện nam nào đó nhìn quen quen chạy đến, lo lắng gọi tên Emily, sau đó quay sang cảnh cáo Ricard: "Trong trường không cho phép đánh nhau, mày đợi mà bị phạt đi!"
Hắn nói cứ tựa như ăn chắc rồi Ricard sẽ bị phạt vậy.
Cũng sau đó một giây, từ đâu chui ra hai người mặc áo cảnh vệ, thân hình cao lớn thoan thoát lao đến muốn khống chế vai của Ricard.
"Đợi đã!"
Hạ Nhiên luôn được người đàn ông ôm trong ngực tại thời điểm cánh tay kia muốn chạm vào anh thì một cơn gió êm dịu lại cường thế chặn lại hai cánh tay kia.
Gió không làm họ bị thương, không để họ chạm vào Ricard, cũng không hất họ ra mà tựa như một tấm chắn vô hình bảo vệ lấy hai người ở giữa.
Hai người kia rụt tay về, đôi mắt dưới cặp kính đen nhìn chằm chằm Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên cho họ một nụ cười nhẹ hối lỗi, rồi đối với người đàn ông đang ôm mình, bàn tay nhỏ chạm lên cánh tay đang gồng lên nắm chặt lọn tóc vàng của Emily không buông.
"Ricard, anh ở trước mặt em cầm tóc người phụ nữ khác là thế nào đây?"
Lời nói mềm nhẹ lại mang theo hờn giận này có ma lực cực lớn, lập tức khiến người đàn ông buông tay tựa như đang cầm thứ nguy hiểm lại ghê tởm