Emily thấy cô đi thì còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị thân hình cao lớn lạnh lùng của người đàn ông chặn lại.
"Nếu còn không quản được miệng mình, cho dù có bị xử phạt, hôm nay tại đây tôi cũng sẽ đánh cho cái miệng của cô nát bét ra."
"Emily, đừng khiêu chiến giới hạn của tôi."
Ricard không nhìn vẻ mặt khó tin lại hoảng sợ của cô ta, đuổi theo Hạ Nhiên đang càng đi càng xa phía trước.
Nhưng cuối cùng anh vẫn là đuổi không kịp.
Anh có chút hận cái năng lực kia của cô.
Có phải nếu một ngày nào đó cô muốn chạy trốn khỏi anh, anh cũng sẽ bất lực như thế này hay không?
Ricard De Chevalier lần nữa cảm thấy nguy cơ cực lớn, so với những lần trước còn lớn hơn.
Sự xao động trong lòng khiến cho anh nổi lên ý nghĩ không mấy đàn ông, nhưng lại cực đàn ông, giống như một người đàn ông sớm nên làm như vậy mới đúng.
Bất kể kết quả cuối cùng có là cái gì.
...
Cốc cốc cốc...
Cửa ban công không ngừng vang lên tiếng gõ, quấy nhiễu người con gái đang cuộn tròn trong chăn đang phiền lòng lại càng thêm mệt mỏi.
Bên ngoài ban công, người đàn ông có phần chật vật ngồi bệt trên đất, tay vẫn không ngừng gõ, giống như muốn gõ đến khi nào người bên trong chịu mở cửa cho anh vào, cũng mở lòng ra đối với anh.
Anh đã ngồi đây mấy tiếng rồi, cả người đều nhiễm lên khí lạnh của buổi trời chiều.
Ánh hoàng hôn như đang nhạo báng anh mà cứ chiếu lên người.
Rồi hoàng hôn cũng dần tắt, bóng tối phủ xuống.
Thời điểm ngoài cửa không còn tiếng gõ, Hạ Nhiên đã muốn xao động đứng lên.
Nhưng ý nghĩ đi ra mở cửa lại bị nước mắt trên mặt chặn cứng chỉ trong phút chốc.
Thân hình mỏng manh của cô gái nhỏ từ hơi động đến tĩnh lặng trở lại rồi không còn nhúc nhích gì nữa.
Cánh cửa ban công kia không còn vang lên tiếng động nào, mà đến khi ánh nắng xuất hiện ở chân trời, nó cũng chưa từng được mở ra.
Người bên trong không thể vượt qua ngưỡng cửa trong lòng, người bên ngoài cũng không từ bỏ.
Ricard ngồi một đêm như vậy, không đông thành cục đá đã là kỳ tích, nhưng bệnh nặng một trận là không thể tránh khỏi.
Người đàn ông chưa từng bị bệnh từ khi sinh ra đến giờ, loạng choạng đứng dậy, lại loạng choạng phóng qua ba mét khoảng trống giữa hai ban công, khiến người ta nhìn mà kinh hãi chật vật đáp xuống ban công phòng mình, mém thì ngã sấp xuống.
"Hô..."
Khó khăn uống một ly nước ấm, ngã vật ra giường xong, anh cái gì cũng không nghĩ được nữa mà mê mang đi.
...
"Cô lại muốn giảm cân nữa à?"
Lagan đến trưa mới nhìn thấy Hạ Nhiên, hắn không nhịn được mà trêu chọc.
Hạ Nhiên đôi mắt sưng húp, giọng cũng khàn khàn không muốn nói nhiều chút nào, im lặng ăn cháo của mình.
Nhưng có người không muốn cho cô yên tĩnh ăn.
"Cô thì cũng thôi đi, cả người đàn ông của cô cũng không đi ra là chuyện gì vậy?"
Lagan vừa xúc cơm bỏ vào miệng vừa cảm khái nói.
Hắn không có nhìn người con gái bên cạnh khựng lại rõ ràng mà nói tiếp: "Nếu không phải nhìn vẻ mặt cô xấu như vậy, tôi còn tưởng suốt thời gian qua hai người hú hí với nhau đấy."
Lời này hắn nói vốn đã không có ý muốn chọc cười người khác, nó chỉ đang nhắc nhở Hạ Nhiên rằng, người đàn ông của cô vì cô mà ngồi mấy tiếng bên ngoài cửa, cô đều chưa từng mở cửa.
Hạ Nhiên mờ mịt nhìn chén cháo trước mặt, trong lòng lại loạn hết cả lên.
Bởi vì trong đầu có một thanh âm không ngừng nói với cô, người đàn ông kia sau đó vốn chưa từng rời đi...!Ý nghĩ này khiến cô hoảng hốt đến mức sắc mặt còn xấu hơn, trong miệng không có mùi vị gì nữa.
"Ấy?"
Một câu nghi vấn không rõ này của Lagan vô tình chọc cho tim cô rung lên một cái.
Sau đó cô lại nghe hắn ngờ vực hỏi: "Anh ta đến đây lúc nào nhỉ? Đã ăn xong rồi sao..."
Hạ Nhiên theo bản năng quay phắt lại.
Cô cũng giống Lagan, đã nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, vừa lúc nhìn thấy anh vô tình đụng vào một người trên đường, sau đó lại tiếp tục rời đi.
"Anh ta...!Có vẻ không tốt lắm đâu."
Lagan hàm hồ nói.
"Tại sao?"
Hạ Nhiên mờ mịt vô thức hỏi lại.
Cô cũng không rõ mình là đang hỏi cái gì, chỉ có ánh mắt cứ đuổi theo bóng lưng kia đến lúc nó khuất mất.
Lagan nghe cô hỏi thì kỳ quái nhìn