Nhưng sao có thể?
Không nói vì Hạ Nhiên, Ricard cũng chẳng muốn chung tổ với cô ta.
Mà anh, Hạ Nhiên và Lagan vừa hay đủ tiêu chuẩn.
Họ không muốn lại thêm ai nữa, cứ vậy quyết định một tổ ba người.
Mùa hè bắt đầu vào tháng sáu, kết thúc vào tháng chín.
Dù có hoàn thành được đủ nhiệm vụ hay không đến tháng chín họ cũng bắt buộc phải trở về trường học.
"Nhiệm vụ các anh chị có thể nhận trên thiết bị mạng trong phòng, đảm bảo không ai nhìn thấy các anh chị đã chọn nhiệm vụ gì.
Sau khi chọn, nhiệm vụ đó sẽ được ẩn xuống, biến mất khỏi bảng, sẽ không xuất hiện tình huống nhận cùng một nhiệm vụ."
Đường Hinh công bố phương thức nhận nhiệm vụ cho họ.
"Từ ngày mai các em có thể bắt đầu nghỉ, đồng thời chọn nhiệm vụ cho mình.
Hôm nay đến đây thôi."
Trước khi rời đi Đường Hinh còn nói một câu: "Nhất định phải ghi danh rõ ràng thành viên trong tổ dưới mục nhiệm vụ đã nhận.
Nhóm là có thể đổi thành viên."
Tức là mỗi nhiệm vụ chỉ cần có ít nhất ba thành viên nhận thì được thành lập, yêu cầu xác định danh tính khi nhận.
Như vậy mỗi lần họ đều phải xác nhận, đúng thật là có thể đổi thành viên nếu muốn.
Miễn sao có ít nhất ba người mà thôi.
Hạ Nhiên cùng hai người Ricard, Lagan đứng trong phòng của Ricard, nhìn xem anh thao tác tìm đến mục nhận nhiệm vụ của trường.
Dưới bàn tay xinh đẹp như tuyệt tác của người đàn ông, trên màng hình đã hiện ra giao diện với bốn cột mức độ nhiệm vụ: Dễ, trung bình, khó và cực khó.
"Xem cái nào trước?"
Anh hỏi.
"Cực khó."
"Cực khó."
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Ricard nhếch môi, không nói thêm mà bấm vào mục cực khó.
Dù sao nếu làm được một nhiệm vụ cực khó thì mùa hè này họ không cần bôn ba nữa.
Chưa kể họ có tự tin, có năng lực, đương nhiên phải xem từ trên xuống.
Mục nhiệm vụ lập tức hiện ra.
Không biết có phải vì nó rất khó không, nên trong mục này chỉ có mười nhiệm vụ.
Nếu mỗi nhóm chiếm một cái thì thật sự là không đủ dùng.
Nhưng bởi vì tâm lý, nhìn thông tin nhiệm vụ xong, cho dù họ tự tin mình có thể làm được xong vẫn không dám chọn.
Vì để chiếu cố cho cả ba người, Ricard mở loa lên cho nó đọc thông tin nhiệm vụ, như vậy ai cũng có thể nghe hiểu.
Họ lần lượt nghe đọc mười cái nhiệm vụ, sau đó trầm mặt.
Một lát sau mới nghe Lagan quái quái lên tiếng.
"Chưa biết khó dễ thế nào, chỉ nghe là biết chơi hơi lớn."
Nào phải lớn, là quá lớn.
Gì mà bảo vệ hay ám sát chính khách quan trọng của nước nào đó.
Còn có trợ giúp người nào đó thông qua cuộc tổng tuyển cử tổng thống.
Có cái còn yêu cầu họ đi đánh cắp bí mật quốc gia, tiêu diệt hang ổ hay tham dò khu vực nào đó.
Mỗi nhiệm vụ đều không giống nhau, nhưng bởi vì nó được gắn trong mục cực khó, dù là người như Lagan cũng sẽ không nghĩ nó đơn giản.
Mà người như Ricard nhìn vào là hiểu nó khó cỡ nào.
Họ chỉ là người trẻ tuổi, không có chuyên môn.
Gặp những nhiệm vụ liên quan đến chính trị, họ thật sự không nhiều tạo ra tác dụng.
Nếu muốn hoàn thành, những nhiệm vụ yêu cầu vận dụng năng lực của họ vẫn tốt chọn hơn.
Có điều...
"Em muốn chọn cái kia."
Cô gái duy nhất trong nhóm họ lại là người đầu tiên lên tiếng chọn nhiệm vụ.
Hạ Nhiên đã bước đến bên cạnh Ricard lúc nào, tay chỉ vào một nhiệm vụ nghe có vẻ rất lan man.
Nhưng Ricard nhìn một cái là hiểu ngay tại sao cô lại chọn nó.
Lagan trí nhớ không tốt, hắn bấm cái loa lên cho nó đọc lại giới thiệu về nhiệm vụ này, sau đó trầm ngâm.
Ba người đều không lên tiếng trong một khoảng thời gian.
Hạ Nhiên sau khi chọn xong lại không có giải thích chút nào, giống như chỉ là tùy ý chọn, lại dựa vào tính khả thi của nó mà chọn chứ không có mục đích gì khác.
Nếu người khác có ý kiến, lại chọn một cái không giống cô thì họ có thể ngồi xuống xem xét tính khả thi của nhiệm vụ rồi mới thống nhất nên chọn cái nào.
Họ là một nhóm, quyết định của một người là không có ý nghĩa.
Hạ Nhiên biết vậy, nên dù cô có ý nghĩ gì cũng sẽ không áp đặt bất cứ cái