"Cô đừng mơ tưởng, Emily!"
Ricard cố nén khô nóng trong người, sắc mặt tối sầm lạnh lùng nhìn cô ta.
"Anh đừng hòng đi tìm con nhỏ kia!"
Emily tóc vàng lao về phía người đàn ông đang dục hỏa đốt người kia, muốn trói anh lại.
Hạ Nhiên ở bên ngoài tường vây gấp đến độ giậm chân, đã muốn bay ra ngoài lại nghe thấy tiếng đồ vật ma sát tạo ra tiếng gió trong không khí.
Ý nghĩ trong đầu cô là: Emily vậy mà động thủ!
Nhưng cô còn chưa kịp chạy ra đã trừng lớn mắt nhìn thân ảnh người đàn ông cô yêu như một mũi tên ngã khỏi đỉnh núi.
"Ricard!"
Cả Emily cũng không ngờ người đàn ông lại quyết đoán như vậy.
Dù Ricard khi ngã xuống cũng có phần sững sờ, anh thật sự chỉ nghĩ né tránh những lọn tóc kia thôi.
Nếu để Emily bắt được, anh không chắc mình lúc này còn có thể đối phó với cô ta, hay sẽ chống cự được dược lực đang thúc giục trong người.
Nhưng kết quả như vậy cũng không khiến anh biến sắc mặt mà còn có phần nhẹ nhõm.
Anh có thể tự tin rằng bản thân sẽ không chết được, dù có trong tình huống hỏng bét như vầy.
Nhưng khi nhìn thấy thân hình cô gái nhỏ lao khỏi đỉnh núi, hướng về phía mình thì anh không còn giữ được bình tĩnh nữa.
"Hạ Nhiên! Em điên rồi hả???"
Tiếng hét của người đàn ông nổ tung giữa khoảng không, cũng chẳng quan tâm mình đang rơi xuống nữa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh cô gái đang cách mình thật gần.
Cả hai người đều quên mất một việc.
Nhưng Ricard vẫn là sớm nhận ra trước.
"Gió của em đâu?? Cô bé ngốc này!!"
Anh hét toáng lên.
Hét đến Hạ Nhiên đang nóng đầu lao xuống cũng bừng tĩnh.
Nhưng trời đã định muốn đối nghịch với hai người họ.
Trước khi Hạ Nhiên kịp gọi gió đến, một cơn lốc khổng lồ mang theo cát bay đá chạy cuốn về phía họ.
"Amou!"
Hạ Nhiên trừng lớn mắt mượn gió đạp vào khoảng không lao vút đến trước mặt người đàn ông, trước khi gió lốc cuốn họ đi ôm chặt anh vào lòng.
Ricard cũng đã nhận ra tình huống nguy hiểm lúc này, vừa thấy cô đã vươn tay siết chặt lấy, kín kẽ bảo vệ cô trong lòng.
Hai người nhanh chóng bị con lốc bất chợt lao đến kia bao trùm, cuốn đi.
Emily đứng trên đầu tường chỉ kịp thấy bóng dáng Hạ Nhiên nhảy theo người đàn ông kia.
Cô ta sững người thật lâu.
Đến lúc người trong hội trường bởi vì tiếng hét của cô ta chạy ra thì bên ngoài kết giới, dù ở trong đêm đen họ vẫn nhìn thấy cơn lốc đã cuốn hai người Hạ Nhiên đi liếm đến.
Ca sát! Ca sát!
Tiếng ma sát chói tai vang lên khiến lòng người tê rần.
Ai cũng sợ hãi không biết kết giới đã từng mất hiệu lực một lần có chịu nổi sức mạnh của thiên nhiên này không.
Nhưng sau một lúc họ mới yên tâm khi nhìn thấy con lốc vô tình liếm qua đỉnh núi rồi hướng về phương xa biến mất tâm.
Đỉnh núi vẫn bình yên vô sự, đến cả kết giới trong suốt kia cũng không chút hao tổn.
Con lốc đến đột ngột, đi đột ngột.
Cũng chỉ mang đi hai người...
"Emily! Ricard đâu???"
Giữa lúc này, âm thanh mang đầy sự chất vấn của Lagan nổ vang, dọa cho mọi người vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn giật bắn người.
Cả Emily trên tường vây sắc mặt cũng biến đổi.
Ricard...
"Tôi hỏi cô!! Ricard đâu???"
Lagan phóng đến tường vây, nắm cổ áo cô ta gằn giọng hỏi.
Sắc mặt hắn tối tăm dọa cho Emily run lên.
Trong lòng cô ta còn đang bàng hoàng vì biến cố vừa rồi nên mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày mà có chút luống cuống tay chân.
Quan trọng nhất là lúc nãy cô ta vì muốn nhét viên thuốc kích dục kia vào miệng người đàn ông nên bản thân cũng lay dính một chút, trải qua một thời gian thuốc đã muốn phát tác khiến sắc mặt cô ta ửng hồng.
Dù lượng thuốc không bằng nhưng đối với một cô gái chưa trải sự đời như Emily đương nhiên là không chịu nổi.
Cũng chính vì vậy cô ta càng nghĩ đến Ricard đã rơi ra ngoài đỉnh núi.
"Ricard...!Ricard!"
Cô ta dùng hết sức lực đẩy Lagan ra, hướng về phía vực sâu trời cao tối đen kia hét toáng lên.
"Đến như vậy mà anh vẫn muốn từ chối em!!"
"Ricard De Chevalier! Anh thật tàn nhẫn!"
"Ưm...!Nóng quá..."
Cô ta vừa hét vừa loạng choạng muốn té ngã.
Trước khi cô ta ngã thì Leon đã lao đến ôm cô ta vào lòng.
"Nóng...!Nóng quá...!Ricard..."
Cô ta lập tức ôm lấy người vừa ôm mình, bất kể đối phương là ai mà không ngừng dán cơ thể đang nóng bừng lên thân