Đây là con đò định kỳ sẽ rời đi mỗi ngày tại đảo Đa Bình.
Buổi chiều chuyến đò này sẽ quay về đảo lại.
Ngoài ra trong ngày sẽ không còn chuyến đò nào rời bến nữa.
Không ai có thể đuổi theo cô được nữa.
Cũng không đuổi kịp.
Cô không biết nơi cô đến là đâu, cô chỉ biết muốn đến được nơi đó, cô cần phải ngồi máy bay.
Lên máy bay rồi, không gì có thể trói buộc cô nữa.
Chỉ mong bác sĩ Giang sẽ không bị cô liên lụy.
Vì sợ ông bị ám toán nên cô quyết định nhắc nhở ông.
Cô biết, nhiều khi cô làm vậy sẽ khiến bác sĩ có manh mối, một lòng hướng về Mạc Dũng mong tìm được chân tướng, có lẽ sẽ bị hắn phát hiện và diệt khẩu.
Nhưng nếu không nói, bác sĩ Giang sẽ như bà ngoại cô, cái gì cũng không đề phòng, rồi uổng mạng trong tay kẻ ác.
Sân bay gần nơi cô sống nhất phải lái xe hai tiếng đồng hồ.
Người đến đón cô là một cô gái tuổi chừng ba mươi.
Cô không biết người này có quan hệ ruột thịt gì với bác sĩ Giang không, nhưng xuất phát từ sự an toàn của cô ấy, Hạ Nhiên cả quãng đường đều không tán gẫu với cô, chỉ nói đúng một câu nhờ đưa mình đến sân bay gần nhất rồi thôi.
Cô gái kia giống như có thần giao cách cảm với cô, từ lúc đón được cô rồi cũng rất ăn ý không bắt chuyện, chỉ có lúc nghe cô muốn đến sân bay thì liếc cô một cái rồi thôi.
Hai tiếng sau, Hạ Nhiên bước xuống xe, nói với cô gái đưa cô đến đây là được rồi, cảm ơn người ta, lại nhìn xe rời đi xong Hạ Nhiên mới ngẩng đầu nhìn trời hít vào một hơi, lúc này mới cất bước đi vào sân bay.
Bên này Hạ Nhiên đọc tên mình cho nhân viên ở quầy bán vé.
Nhân viên bán vé kêu cô đọc mã xác nhận.
Bên kia Mạc Dũng đến trạm xá nhưng không nhìn thấy Hạ Nhiên, bắt đầu luống cuống.
Hắn ôm tâm lý may mắn chạy đi tìm cô
...
Bên này Hạ Nhiên nhớ ra cuối bức thư mời có một chuỗi dãy số, cô lấy thư ra đọc cho nhân viên bán vé, vừa hồi hợp chờ đợi.
Bên kia Mạc Dũng chạy đi tìm bác sĩ Giang, lại chạy khắp nơi cũng tìm không thấy Hạ Nhiên.
...
Bên này Hạ Nhiên dưới ánh mắt quái lạ của nhân viên bán vé, nhận một tấm vé máy bay từ tay nhân viên, dưới sự hướng dẫn của nhân viên sân bay, bước lên một chiếc máy bay trực thăng.
Bên kia Mạc Dũng xác nhận Hạ Nhiên không còn trên đảo, hắn dù không muốn vẫn run rẩy nhấn vào một số điện thoại rồi gọi đi.
Ở trên đảo nhà nhà có thể có điện thoại bàn, nhưng điện thoại di động thì hiếm hoi.
Đây cũng là một nguyên nhân dù thật chất Mạc Dũng không hề có một tài sản nào thuộc về chính hắn nhưng hắn lại cho người ta một cảm giác hắn có bối cảnh, chỉ là khiêm tốn không khoe khoan.
Người bên kia vừa nhận được tin đã trực tiếp cúp máy.
Mạc Dũng vừa nhẹ nhõm vì tránh được một kiếp nhưng cũng không ngốc đến nổi nghĩ rằng sẽ thoải mái vượt qua chuyện này.
Người bên kia chỉ là đang bận tìm kiếm Hạ Nhiên nên chưa kịp tính sổ với hắn thôi.
Hạ Nhiên im lặng ngồi trên trực thăng, không có khiếp sợ hay hồi hộp vì không biết điểm đến là nơi nào.
Đã đến đây rồi, hối hận không phải là việc cô cần làm.
Chuyện cô nên làm là xử lý tình huống tiếp theo nếu mọi chuyện không như cô nghĩ.
Thật ra cô lại có lòng tin, chuyện đang diễn ra không phải là lừa đảo.
Chẳng ai đi lừa đảo mà dùng trực thăng.
Chiến trực thăng này mục đích chỉ có một, đó là đón cô đi, đưa cô đến địa điểm cô nên đến.
Bốn ngày kể từ khi Hạ Nhiên trọng sinh sống lại, từng chuyện xảy ra đều khiến tinh thần lẫn thể xác của cô mệt mỏi.
Trực thăng vừa bay được nữa giờ cô đã không trụ nổi mà ngủ mất.
Trên trực thăng ngoài cô ra chỉ còn hai người, một là cơ trưởng, hai là cơ phó.
Hai người đều không hề nói chuyện.
Thời điểm nhìn thấy cô ngủ mất, hai người mới cho nhau một cái ánh mắt giao lưu, ngoài ra không còn gì khác, thái độ cực kỳ chuyên nghiệp.
Ở một nơi khác...
Rầm! Xoảng xoảng!!
"Đúng là lũ ăn hại!!"
Theo cùng âm thanh đồ đạc rơi rớt chói tai là tiếng mắng chửi bằng thứ ngôn ngữ không phải là tiếng Việt của một người cô gái trẻ tuổi.
Nắng sớm chiếu vào trên khung cửa sổ bằng pha lê, phản chiếu thứ ánh sáng bảy màu xinh đẹp như đang nhảy múa trong căn phòng xa hoa tinh xảo phong cách Châu Âu.
Trên chiếc ghế sofa màu lựu đỏ phong cách quý tộc hoàng gia Anh, một thiếu nữ tuổi chừng mười tám, mười chín hai chân bắt chéo đang ngồi, trên khuôn mặt rõ ràng đang rất tức giận nhưng vẫn thật