---•---
Tống Ngọc Trạch mơ mơ màng màng cảm thấy như có ai đang nhẹ nhàng vuốt tóc của y, từng chút từng chút, ôn nhu tựa như khi còn nhỏ mẹ vẫn thường hay làm.
Y quyến luyến đưa tay bắt lấy cánh tay kia rồi ôm chặt ở trong ngực, tay của chủ nhân cử không động, ngược lại tựa như an ủi cầm lấy tay của y.
Nắm lâu rồi, Tống Ngọc Trạch mới phát hiện sự khác biệt, tay của mẹ thì mềm mại tinh tế còn tay y nắm thì rất to rộng, bàn tay dày lại hơi thô ráp.
Y mở mắt ra thì thấy Tống Trấn đang ngồi bên mép giường, đầu tựa vào tường ngủ rồi. Tay y đang nắm đúng là tay của Tống Trấn.
Ánh mắt Tống Ngọc Trạch tối sầm lại, trong đó còn ẩn chứa sự thất vọng.
Y nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra nhưng vẫn đánh thức Tống Trấn.
Tống Trấn nhìn y rồi sau đó đặt hai tay dưới nách Tống Ngọc Trạch ôm y ngồi dậy. Hắn lấy một cái gối chèn sau lưng cho Tống Ngọc Trạch để y dựa vào thoải mái hơn.
Tiếp theo hắn đặt tay lên trán Tống Ngọc Trạch kiểm tra độ ấm, lúc này khuôn mặt mới lộ ra thần sắc nhẹ nhàng: "Không nóng nữa." Thanh âm hơi nghẹn ngào.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy toàn thân mình vô lực, dáng vẻ giống như bệnh nặng mới khỏi, y nhìn Tống Trấn thì phát hiện biểu tình của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng gương mặt vẫn khó nén mỏi mệt. Y nghĩ chẳng lẽ mình đã bị bệnh mấy ngày liền?
Tống Trấn thấy khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch hơi tái nhợt, sắc môi cũng nhạt, càng có vẻ ngoan ngoãn chọc người trìu mến.
"Có đói không?" Tống Trấn nhẹ giọng hỏi.
Lúc này Tống Ngọc Trạch mới cảm thấy bụng mình trống rỗng, y gật đầu.
Khóe miệng của Tống Trấn hơi gợi lên: "Được, ta mua cháo cho con." Nói xong, hắn đứng dậy mở cửa ra ngoài.
"Thoạt nhìn hung hăng nhưng đối với con trai lại rất tốt."
"Đúng vậy, có một vài người không thể nhìn bề ngoài, nói không chừng nội tâm cũng rất ôn nhu."
"Là do đứa bé này lớn lên đáng yêu, nếu như tôi có một đứa con trai như thế cũng hận không thể mang hết tâm can ra cho nó."
Hai bác gái ở giường bên cạnh nhỏ giọng thảo luận.
Bấy giờ Tống Ngọc Trạch mới phát hiện rằng y không phải đang ở trong phòng một người, từng là bác sĩ nên y đối với bệnh viện sinh ra cảm giác rất đặc thù, tâm tình cũng thả lỏng hơn nhiều.
Thấy Tống Ngọc Trạch nhìn qua, bác gái nằm ở giường kế bên cầm một chùm nho trên đầu tủ đưa cho y: "Đứa nhỏ này, ăn nho không?"
Tống Ngọc Trạch lắc đầu: "Cảm ơn dì, con không ăn."
Bác gái kia cười hiền lành: "Cầm đi, con gái dì mua cho, rất ngọt."
"Thật sự không cần, cảm ơn dì."
"Cầm đi, dì ăn không hết, con giúp dì ăn nha."
Tống Ngọc Trạch thấy bác gái kia duỗi cánh tay ra, dáng vẻ nhất định phải nhận cho bằng được, y bất đắc dĩ cầm chùm nho: "Cảm ơn dì."
"Thật ngoan. Bé ngoan bao nhiêu tuổi rồi?" Bác gái thấy Tống Ngọc Trạch cầm lấy thì tươi cười trên mặt càng vui vẻ.
Bị kêu là bé ngoan Tống Ngọc Trạch cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng y vẫn lễ phép trả lời: "Dạ 14."
"14 tuổi? Dì còn tưởng rằng con mới 11 12, gầy quá, phải ăn nhiều cơm vào." Một bác gái khác nói thêm.
Thật ra Tống Ngọc Trạch không am hiểu cách nói chuyện phiếm với người khác, y chỉ đành gật đầu, trên mặt còn mang theo chút xấu hổ.
Lúc này Tống Trấn vừa mua cháo trở về. Hai bác gái kia thấy Tống Trấn thì khép miệng lại không nói nữa.
Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng thở ra.
Tống Trấn nhìn chùm nho trên đầu giường, Tống Ngọc Trạch nói: "Dì giường bên cho."
Tống Trấn ngây ra một lúc, xoay người gật đầu với hai bác gái kia xem như là cảm ơn.
Hắn kéo chiếc bàn trên giường ra rồi để đồ ăn lên đó, hắn mua cháo trắng cho Tống Ngọc Trạch, còn mình thì ăn cơm hộp.
Tống Ngọc Trạch rất đói, cảm thấy cháo trắng kia cũng rất có hương vị, y nâng chén lên ăn.
Đồ ăn của Tống Trấn đặc biệt thơm, có thịt, có gà...Thấy Tống Ngọc Trạch nhìn thức ăn của mình, Tống Trấn cười khẽ: "Con đói bụng hai ngày nên không thể ăn nhiều dầu mỡ, chờ dạ dày khỏe rồi sẽ mua cho con."
Đương nhiên Tống Ngọc Trạch sẽ không giống như một đứa con nít nhao nháo đòi ăn, y gật đầu, từng chút uống hết chén cháo của mình.
Tống Trấn ăn cơm, trong lòng cũng thấy thỏa mãn, hắn phát hiện dường như đứa nhỏ không còn xa lánh mình nữa, tuy rằng chỉ nhàn nhạt nhưng cũng không có cảm xúc căm ghét.
Có lẽ người đang sinh bệnh sẽ đặc biệt yếu ớt nên lúc Tống Ngọc Trạch tỉnh lại nhìn thấy Tống Trấn thì y có phần cảm động. Không phải con người chính là động vật kỳ lạ như thế hay sao? Dù trong lòng có bài xích đến đâu nhưng mà y biết, ở thế giới xa lạ này chỉ có Tống Trấn là người duy nhất có quan hệ với y, dù chỉ là quan hệ về mặt huyết thống.
Chỉ điểm này thôi cũng đã khiến cho Tống Trấn khác biệt với những người khác.
Tống Ngọc Trạch hết bệnh thì cũng làm thủ tục xuất viện.
Sau khi y thay quần áo xong lại đột nhiên bị Tống Trấn ôm lên.
Dáng người Tống Trấn cao lớn nên ôm y rất dễ dàng, một tay nâng mông của y một tay vòng qua eo, ôm chặt y vào trong lòng mình.
Tống Ngọc Trạch bị động tác bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, chờ đến khi phản ứng lại thì tai đã đỏ lên hết.
"Ông làm gì vậy, thả tôi xuống."
Tống Trấn không để bụng nói: "Lúc con bệnh, chính ta đã ôm con như vậy mang đến đây, có sao đâu."
Tống Ngọc Trạch dùng sức xoay người: "Ông thả tôi xuống, còn ra bộ dạng gì nữa, hiện tại tôi đã khỏe rồi."
Hai bác gái giường bên nhìn bọn họ rồi cười trộm.
Tống Trấn bất đắc dĩ thả y xuống, biểu tình giống đang nhìn một đứa nhỏ giận dỗi: "Hiện tại con mới khỏe lại, có sức để đi không?"
Tống Ngọc Trạch không thèm để ý đến hắn, nhấc chân bước ra cửa
Tống Trấn theo sau, đi bên cạnh y.
Tống Ngọc Trạch nói: "Tôi không phải là một đứa con nít, ông đừng đối với tôi như vậy."
Tống Trấn vươn tay sờ đầu đứa nhỏ mới cao đến ngang ngực của mình, tóc mềm mại cũng như khuôn mặt trắng nõn kia. Dường như lần đầu hắn có cảm