---•---
Tống Ngọc Trạch dành thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật.
Dù là ngày nghỉ thì cũng chỉ 8 giờ y đã rời giường. Còn phòng của Tống Trấn lại không hề có chút động tĩnh nào.
Y làm bữa sáng rồi bắt một chiếc ghế ngồi phơi nắng đọc sách.
Y thích phơi nắng, dù là Ninh An hay Tống Ngọc Trạch cũng đều quá trắng, trắng hơn nhiều so với người bình thường, đứng trong đám đông không khỏi có hơi nổi bật.
Hơn nữa ánh mặt trời mùa thu vừa nhẹ nhàng lại vừa ôn hòa, y rất thích.
Lúc Tống Trấn rời giường thì đã 12 giờ, hắn vừa ngáp dài vừa đi ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đang ngồi đọc sách.
Động tác của hắn ngừng lại, đứa nhỏ ngồi yên tĩnh đọc sách dưới ánh mặt trời có một loại khí chất độc đáo, sạch sẽ cùng với thuần túy làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Tống Ngọc Trạch phát hiện ra Tống Trấn, y quay đầu nhìn hắn.
Lúc này Tống Trấn mới lấy lại tinh thần, tìm lời để nói: "Sao dậy sớm thế?"
Tống Ngọc Trạch nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng thầm nghĩ là do ông dậy quá trễ. Tống Trấn cũng nhìn theo động tác của y, gãi đầu nói: "Trễ như thế rồi sao, chờ một chút, ta lập tức dẫn con đi ăn trưa."
Tống Ngọc Trạch đứng dậy, xoa cái eo nhức mỏi.
Y quen ngồi thẳng lưng, lúc đọc sách lại quên mất thời gian nên hậu quả là vai mỏi eo đau như vầy.
Lúc là Ninh An, trong nhà đặc biệc có mua một chiếc ghế mềm chuyên dùng để cho y đọc sách. Còn ở đây thì chỉ có chiếc ghế cứng cứng này.
Tống Trấn rửa mặt, mặc quần áo vào rồi bước đến ôm bả vai Tống Ngọc Trạch: "Đi thôi."
Tống Ngọc Trạch đẩy tay hắn ra, dẫn đầu bước ra cửa.
Tống Trấn cười cười, đi theo sau y.
Hai người lên xe, Tống Trấn nhìn Tống Ngọc Trạch đã cài dây an toàn, hỏi y: "Đói bụng không?"
Tống Ngọc Trạch: "Ông nói xem?"
Y thật sự đói, nếu không phải tối qua Tống Trấn có nói hôm nay dẫn y ra ngoài ăn trưa thì y đã tự nấu cơm ăn rồi.
Tống Trấn đốt điếu thuốc, kéo một hơi rồi khởi động xe. Vươn tay xoa đầu Tống Ngọc Trạch: "Đây là đang trách baba dậy trễ quá sao?"
Tống Ngọc Trạch hừ lạnh một tiếng. Trong lòng mắng hắn không biết xấu hổ, còn dám tự nhận mình là baba sao.
Tống Trấn lại hỏi: "Muốn ăn gì? KFC hay McDonald?"
Sắc mặt của Tống Ngọc Trạch lập tức khó coi, y không biết dù đã thay đổi thời không nhưng vẫn còn tồn tại các loại thức ăn nhanh không tốt cho sức khỏe như vậy. Hơn nữa nghe ngữ điệu của Tống Trấn, tuyệt đối đang xem y như là một đứa con nít.
Y lạnh mặt trả lời: "Tôi không thích ăn những cái đó."
Tống Trấn à một tiếng: "Ta cũng không thích, vậy để ta dẫn con đến quán cơm này."
Tống Ngọc Trạch không nói gì, chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe.
Tống Trấn nhìn y, tuy rằng muốn nói chuyện với y nhưng thấy dáng vẻ không thèm quan tâm của Tống Ngọc Trạch thì lại thôi.
Thật ra hắn cũng không thích nói nhiều, là kiểu người im lặng không ưa ồn ào. Nhưng chẳng hiểu sao hắn lại rất muốn nói gì đó với Tống Ngọc Trạch.
Dù Tống Ngọc Trạch nói gì hắn cũng đều thích nghe, chẳng lẽ là do quan hệ huyết thống?
Hai người im lặng lái xe đến một quán cơm hẻo lánh.
Tống Ngọc Trạch xuống xe theo Tống Trấn vào trong, y phát hiện quán này tuy được mở ở nơi không đông người lui tới nhưng bên trong lại rất sạch sẽ, tất cả đều là vật dụng được điêu trác tinh tế bằng gỗ đỏ, nhìn vào như có một phen hương vị khác.
Không biết là do đã trễ rồi hay vì nơi đây hẻo lánh mà trong quán chỉ có rải rác vài người khách.
Bà chủ là một người phụ nữ gợi cảm xinh đẹp, cô vén tóc, phía trên là chiếc áo ngắn bao lấy bộ ngực đầy đặn, lộ ra một đoạn eo thon nhỏ, phía dưới là một chiếc váy dài rất có hương vị dân tộc.
Nhìn thấy Tống Trấn thì tầm mắt của cô lập tức sáng ngời, đôi guốc gỗ gõ lộc cộc trên sàn đi tới: "Trấn ca sao lại đến mà không gọi báo trước cho em một tiếng."
Tống Trấn: "Không hẹn trước thì không được ăn sao?"
Bà chủ nở nụ cười: "Không cho ai ăn cũng không thể không cho Trấn ca ăn nha." Đôi mắt chứa xuân tình vừa chuyển, cô nhìn sang Tống Ngọc Trạch: "Này, sao lại còn dẫn theo một đứa nhỏ xinh đẹp đến thế."
Trên mặt Tống Trấn mang theo ý cười, nói: "Con trai anh."
Biểu tình của bà chủ lập tức ngây ra, kinh ngạc nhìn Tống Trấn, sau đó tinh tế đánh giá Tống Ngọc Trạch, nửa ngày mới mở miệng: "Lượm được chứ gì."
Tống Trấn cười nói: "Đi đi, mang thức ăn ra mau lên, đói chết rồi."
Sau đó hắn dẫn Tống Ngọc Trạch ngồi xuống, nói với y: "Đừng nhìn bà chủ yểu điệu màu mè như thế, mấy món cô ấy làm rất được."
Tống Ngọc Trạch nhìn bà chủ màu mè còn chưa đi: "..."
Cô cười mắng: "Anh mới màu mè, thị trưởng đến ăn đây còn phải đặt trước, tới lượt anh thì chỉ cần đến là có ăn rồi."
Cô đẩy Tống Trấn một phen, lại nện guốc lộc cộc rời đi.
Chỉ chốc lát sau, món ăn đã được dọn lên.
Tống Ngọc Trạch nếm thử, khóe mắt của y hơi rũ xuống nếu không để ý sẽ không thể nhìn ra.
Nhưng Tống Trấn lại nhìn ra được Tống Ngọc Trạch đang thỏa mãn, cười nói: "Ăn được chứ."
Tống Ngọc Trạch gật đầu.
Lấy lúc còn là Ninh An mà nói thì thức ăn ở đây đã quá ngon rồi, so với những món y từng ăn qua chỉ có hơn chứ không kém.
Biểu tình của Tống Trấn vẫn nhàn nhạt, giống như là ăn những món thật bình thường.
Tống Ngọc Trạch hoài nghi đầu lưỡi của hắn có vấn đề, y nhớ đến lần đầu tiên mình nấu cơm thật khó nuốt mà Tống Trấn vẫn dùng cái vẻ mặt này ăn được.
Chỉ trong chốc lát, bà chủ lại mang một phần kem trái cây để trước mặt Tống Ngọc Trạch: "Phục vụ đặc biệt."
Sau đó cô gác tay lên vai Tống Trấn, dựa vào hắn ngồi xuống, cơ thể như một tấm lụa mềm mại treo trên người Tống Trấn.
Tống Ngọc Trạch ăn kem, rũ mắt phi lễ chớ nhìn.
Tống Trấn cũng không để ý,