---•---
Cuối mùa thu thời tiết đã khá lạnh, Tống Ngọc Trạch chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác tối màu.
Nam sinh trong độ tuổi dậy thì sẽ đặc biệt lớn rất nhanh, như mạ non mùa xuân thoáng cái đã cao lên. Quần áo trước kia của Tống Ngọc Trạch đã không còn vừa người, làm cho cánh tay của y lộ ra phần lớn da thịt.
Chiếc áo khoác trên người này của y xem ra cũng còn được, vừa đủ khoác hết cánh tay, phần eo hơi ngắn nhưng miễn cưỡng vẫn có thể mặc được.
Trương Thanh Dữ ngồi cạnh y mặc một kiện áo khoác màu đen, chất liệu vừa nhìn thì đã biết là rất đắt, áo khoác được cắt may vừa người, mặc vào liền cảm thấy đẹp trai ngất trời.
Nhìn vào sự đối lập của hai người thì càng thấy Tống Ngọc Trạch có vẻ thật đơn bạc.
"Này." Trương Thanh Dữ chống khuỷu tay trái lên bàn, nghiêng mặt nhìn Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch đang đọc sách, nghe thấy Trương Thanh Dữ gọi mình thì cũng hơi kinh ngạc. Từ lần Trương Thanh Dữ ép y uống rượu thì hai người vẫn không nói với nhau câu nào.
Tống Ngọc Trạch nhìn hắn: "Hửm?"
Trương Thanh Dữ cười cười: "Tôi cho rằng cậu sẽ không đáp lại."
Tống Ngọc Trạch thấy nụ cười hơi bĩ kia của hắn thì thu hồi tầm mắt tiếp tục chăm chú đọc sách.
Trương Thanh Dữ tới gần y: "Được rồi, tôi có việc muốn nhờ cậu."
Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt nói: "Chắc tôi không giúp được cậu."
Trương Thanh Dữ nhướng mày: "Tôi còn chưa nói ra, sao cậu lại biết không giúp được."
Tống Ngọc Trạch lật một trang sách, lãnh đạm ờ một tiếng, dường như không muốn tiếp tục đề tài này.
Trương Thanh Dữ đột nhiên mở miệng: "Tôi phải đi rồi."
Tống Ngọc Trạch dừng lại, nhìn hắn.
Trương Thanh Dữ nhìn chằm chằm vào mắt của y: "Học kỳ sau, tôi sẽ sang nước M."
"Ờ."
Quả nhiên, Trương Thanh Dữ nhìn biểu tình đạm mạc của Tống Ngọc Trạch, cười tự giễu. Ghét hắn, vì hắn đi mà trở nên vui vẻ, không ghét hắn, vì hắn đi mà cảm thấy mất mát. Dù là biểu tình nào, y cũng đều không cho hắn.
"Giúp tôi học bổ túc tiếng Anh đi, nhất trường." Trương Thanh Dữ thu hồi cảm giác mất mát thoáng qua vào lòng, gợi lên khóe miệng: "Dạy tôi một ít đối thoại đơn giản hằng ngày, chỉ sợ đến đó cái gì cũng không biết nói, thật mất mặt."
Tống Ngọc Trạch nhìn hắn: "Vì sao tôi phải giúp cậu học bổ túc?"
"Đưa tiền là được chứ gì. Một giờ một ngàn, thế nào?" Trương Thanh Dữ nhếch khóe miệng, trong mắt mang theo một loại chắc chắn.
Tống Ngọc Trạch trầm mặc, y xác thật là cần tiền. Số tiền Tống Trấn cho còn dư không nhiều lắm, thời tiết thì lại càng ngày càng lạnh, nếu đến mùa đông quần áo của y sẽ ít đến đáng thương.
Y chậm rãi nói: "Với giá cậu đưa ra có thể tìm được người càng giỏi hơn để dạy cậu, ví như các sinh viên bậc nhất."
Trương Thanh Dữ cười chế nhạo: "Sao nào, cậu cảm thấy cậu không bằng bọn họ?"
Tống Ngọc Trạch thu hồi sách vở, nghiêm túc nhìn hắn: "Được, tôi chỉ phụ trách dạy, cậu không được ép tôi làm những việc tôi không muốn, hơn nữa khoảng thời gian còn lại đừng gây khó dễ cho bạn học nữa."
Trương Thanh Dữ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Đã rất lâu rồi tôi không có bắt nạt người khác được chưa."
Trương Thanh Dữ nói được làm được, mấy ngày sau đó thật sự chỉ ngoan ngoãn theo Tống Ngọc Trạch học tiếng Anh.
Tống Ngọc Trạch phát hiện hắn rất thông minh, trí nhớ cũng tốt kinh người. Chỉ cần y lặp lại từ đơn qua một lần thì trên cơ bản Trương Thanh Dữ sẽ không quên.
Có thể thấy được ngày thường chỉ là Trương Thanh Dữ không muốn học. Dạy người thông minh như vậy thật đỡ tốn sức, Tống Ngọc Trạch đối với những thứ hắn còn sai sót cũng không cảm thấy thiếu kiên nhẫn, tận tâm tận lực bổ sung cho hắn.
Khi còn là Ninh An, y có từng qua M quốc du học, kinh nghiệm cũng xem như đầy đủ. Y đem một số câu giao tiếp hằng ngày có khả năng sẽ dùng đến hoặc một ít lời nói khách sáo dạy toàn bộ cho Trương Thanh Dữ.
Chờ tới lúc Trương Thanh Dữ đạt đến trình độ có thể giao tiếp thông thuận ở M quốc thì đã chuẩn bị thi cuối kỳ.
Trương Thanh Dữ không tham gia kỳ thi này, thậm chí cũng không nói với ai mà đã bay sang M quốc.
Trong lớp ngoại trừ Mẫn Thiếu Nguyên và Tống Ngọc Trạch thì cũng không còn ai biết hắn đã ra nước ngoài, hơn nữa khả năng lớn là sẽ không trở về.
Ngày đó, chỉ có Mẫn Thiếu Nguyên tiễn hắn đi.
Trương Thanh Dữ không kêu Tống Ngọc Trạch theo vì hắn biết Tống Ngọc Trạch sẽ không đến.
Nói thật, Tống Ngọc Trạch đối với việc Trương Thanh Dữ rời đi mà không có cảm giác gì là hoàn toàn không có khả năng.
Lúc giúp hắn học bổ túc, cảm nhận của y đối với Trương Thanh Dữ đã đổi mới rất nhiều. Dù sao đối phương cũng chỉ mới là một thiếu niên 14 tuổi, quan niệm tư tưởng vẫn chưa đủ thành thục, chờ lúc vấp phải trắc trở trải qua nhiều lần thì sẽ không bừa bãi như vậy nữa.
Huống chi, hắn còn cho y một phần phí bổ túc rất khả quan.
Kì nghỉ đông đúng hạn đến, các bạn học không chờ cô Hà nói xong câu cuối cùng đã chạy ra khỏi phòng học.
Mặc kệ vào lúc nào, được nghỉ đối với học sinh mà nói cũng đều là chuyện vui vẻ, còn có thể dẹp những bài tập nhàm chán kia qua một bên. Chẳng biết có phải Tống Ngọc Trạch cũng bị không khí vui vẻ của bọn họ ảnh hưởng hay không mà lúc về nhà tâm tình của y cũng không tệ.
Trước đó thì y đến chợ mua thức ăn.
Y đã cao được 1m70, mặc trên người một chiếc áo khoác lông màu đỏ, nét trẻ con trên mặt đã bắt đầu lui dần, hiện ra hình dáng đẹp đẽ, môi hồng răng trắng ở trong đám người lại càng chói mắt.
Mấy bác gái bán đồ ăn đều biết y, khi mua đồ y sẽ không trả giá thậm chí còn rất ít nói chuyện, gầy gầy yếu yếu nhưng lớn lên lại đặc biệt đẹp mắt.
"Tiểu Trạch, phỏng chừng là nghỉ đông rồi phải không. Mua chút thịt về nhà ăn đi, xem con gầy thế này, phải bồi bổ nhiều vào chứ." Một bác gái bán thịt cười nói. Tuy rằng Tống Ngọc Trạch ít khi nói chuyện, nhưng mấy bác gái này lại đặc biệt thích cùng y đáp lời vài câu.
Bác gái một bên nói một bên nhanh chóng chọn phần thịt ngon nhất cho y.
Tống Ngọc Trạch trả tiền, cầm thịt rồi nói một tiếng: "Cảm ơn." Y biết, mấy bác gái này đều bán cho y với giá rẻ nhất, xem chừng là do diện mạo gầy yếu này làm cho bọn họ nổi lên lòng hảo cảm.
Y lại mua thêm một ít nguyên liệu, trong lúc mua thì mỗi người đều cho y nhiều thêm một chút, cho đến nỗi gần bằng với phần mà y mua.
Cứ như vậy y cũng không tiện nhận mà lập tức từ chối, nhưng cuối cùng lại không thể làm được chuyện xô qua đẩy