---•---
Đêm giao thừa.
Chỉ có hai người nên rốt cuộc vẫn từ bỏ ý định nấu một bữa lớn. Thứ nhất là dù có nấu bọn họ cũng ăn không hết, thứ hai là rất mệt. Thế nên Tống Ngọc Trạch quyết định ăn lẩu.
Ăn lẩu vừa tiện vừa gọn lại không cầu kỳ, cũng không cảm thấy quá đơn sơ.
Tống Trấn không có ý kiến gì, lúc trước họp mặt ăn một bữa với mấy anh em là xong, lần này chỉ có hai người ăn lẩu cùng nhau, nhưng lại cảm thấy ấm áp xưa nay chưa từng có.
Tống Ngọc Trạch mặc áo mới mà Tống Trấn mua cho y.
Một chiếc áo len cổ cao màu vàng nhạt, kiểu dáng đơn giản không có bất kỳ họa tiết hoa văn nào. Nhưng mà Tống Ngọc Trạch lớn lên rất được, dáng người mảnh khảnh mặc vào vừa đẹp lại vừa có khí chất thanh tú.
Tâm tình của Tống Trấn rất tốt nên mua thêm vài chai rượu.
Trong lúc ăn thì hai người thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với nhau, không khí ấm áp vô cùng.
Ăn xong, hai người lại cùng ngồi xem chương trình đón tết của một nước nào đó, tuy không biết bất kỳ người nghệ sĩ nào trong đó nhưng tiết mục của họ vẫn rất hay.
Tống Trấn ngã xuống sô pha cầm một túi bánh vừa ăn vừa xem, hai chân dài gác lên bàn trà.
Tống Ngọc Trạch thì lại ngồi thẳng tắp, hai tay quy củ đặt lên đầu gối, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Tống Trấn nhìn bộ dáng này của Tống Ngọc Trạch thì cảm thấy rất thú vị, cầm một lát khoai tây đưa cho y.
Tống Ngọc Trạch lắc đầu, Tống Trấn trực tiếp nhét vào trong miệng y.
Y bị ép mở miệng, đành phải nuốt lấy lát khoai Tống Trấn đút cho, nhai nhai hai ba cái, cảm thấy đồ ăn vặt cũng khá ngon.
Lúc Tống Trấn đút cho y, đầu ngón tay khẽ chạm vào môi Tống Ngọc Trạch. Xúc cảm mềm mại khiến cho hắn lập tức thu tay về, ma xui quỷ khiến để lên miệng nếm thử.
Tống Ngọc Trạch không hề phát hiện, còn trong lòng Tống Trấn thì lại xuất hiện cảm giác khác thường.
Hắn lấy lại bình tĩnh tiếp tục xem TV. Một lúc sau thấy Tống Ngọc Trạch xé một túi khoai lát tự mình ăn, vì thế hắn nhịn không được cười cười.
Hai người ăn quà vặt, xem TV. Tống Ngọc Trạch cũng thả lỏng cơ thể dựa vào sô pha mềm mại, trong tay cầm một ly nước ấm.
Trong lúc chiếu tiểu phẩm, vẻ mặt của hai người đều không thay đổi, bọn họ chẳng cảm thấy có gì buồn cười hết, vì thế mà trong phòng vẫn rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh phát ra từ TV cùng với tiếng nhai bánh rột roạt.
Tống Trấn cảm thấy rất vui vẻ, thỉnh thoảng hắn lại nhìn Tống Ngọc Trạch vài lần, càng nhìn tâm càng mềm mại, càng nhìn thì càng thích y.
Đúng 12 giờ, đùng một tiếng, pháo hoa nở rộ trên không trung, theo sau đó là từng tiếng pháo cùng nhau vang lên.
Tống Ngọc Trạch bị pháo hoa ngoài cửa thu hút, đột nhiên Tống Trấn ôm y vào lòng, thấp giọng nói một câu ở bên tai: "Năm mới vui vẻ." Nhưng mà rất nhanh thì đã buông y ra.
Tống Ngọc Trạch hơi ngây người, sau đó cũng thả lỏng, nhìn hắn nhẹ nhàng nói: "Ừm, năm mới vui vẻ."
Tống Trấn cười cười, đứng lên: "Đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài đốt pháo hoa."
Tống Ngọc Trạch kinh ngạc hỏi: "Ông có mua sao?"
Tống Trấn: "Ừ, chẳng phải mấy đứa nhỏ đều thích chơi pháo hoa sao, ta có mua mấy cái."
Tống Ngọc Trạch chẳng biết nói gì, cảm thấy Tống Trấn lại xem y như là con nít rồi.
Nhưng dù sao đã mua thì cũng không thể lãng phí, y mặc áo khoác vào, trang bị mũ len và khăn choàng cổ theo Tống Trấn xuống lầu.
Dưới lầu đã có vài người lớn dẫn theo mấy đứa nhỏ chơi đốt pháo.
Tống Trấn từ gara lấy một bánh pháo hoa trông thật lớn đặt ở giữa sân. Hắn đốt điếu thuốc, ngậm trong miệng kéo mấy hơi, rồi mới bật lửa đốt pháo, sau đó lại ngậm điếu thuốc trở lại.
Hắn đi vài bước đến bên cạnh Tống Ngọc Trạch, ngẩng đầu xem cùng y.
Vừa rồi Tống Ngọc Trạch cảm thấy bên ngoài có vài phần rét lạnh, đến khi Tống Trấn tới gần thì lại đột nhiên không còn lạnh như vậy nữa.
Loại pháo hoa mà Tống Trấn mua thật sự rất lớn, thời điểm pháo hoa phóng lên không trung, vẻ đẹp mỹ lệ cùng với tiếng vang thật lớn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Mấy đứa bé đều hưng phấn vỗ tay xem pháo hoa, còn có vài cô gái chụp hình lại.
Tống Ngọc Trạch cũng ngẩng đầu lên xem, y vừa đội mũ len lại vừa quấn khăng choàng cổ to dày nên cả khuôn mặt đều bị che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh, lưu quang của pháo hoa đủ loại màu sắc thấp thoáng đọng lại trong đôi con ngươi kia, làm cho đạm mạc bên trong trở thành hư không, xinh đẹp cực kỳ.
Khóe miệng của Tống Trấn khẽ cười, cúi đầu nhìn Tống Ngọc Trạch.
"Thích không?" Tống Trấn hỏi y.
Tống Ngọc Trạch: "Thật phí tiền." Nhưng mắt lại không dời khỏi đám pháo hoa đang nổ rực rỡ trên trời cao kia.
Tống Trấn nhịn không được xoa đầu y, vào gara lấy thêm pháo.
Tống Ngọc Trạch: "Sao lại mua nhiều thế? Mua một cái đốt cho hợp không khí là được rồi."
Tống Trấn lần lượt sắp pháo hoa trên đất: "Loại pháo hoa này phóng một loạt mới đẹp, nên phải mua nhiều." Sắp xếp xong, hắn quay đầu hỏi Tống Ngọc Trạch: "Con muốn đốt không?"
Hai tay Tống Ngọc Trạch cắm trong túi, lắc đầu.
Tống Trấn thấy y không muốn thì cũng bật lửa châm từng cái rồi mới trở về bên cạnh Tống Ngọc Trạch, hút thuốc, cùng y lẳng lặng xem pháo hoa.
Quả nhiên, một loạt tia sáng chỉnh tề rực rỡ vọt lên, ở trong đêm tối tràn đầy sáng lạn, đẹp đến mức khiến cho người ta không nỡ dời mắt.
Tống Trấn: "Sao nào, pháo hoa ta mua nhìn đẹp nhất phải không?"
Tống Ngọc Trạch không nói gì, khóe miệng cong lên một độ cung nho nhỏ cơ hồ nhìn không ra, y bị loại khẩu khí khoe khoang này của Tống Trấn chọc cười.
Sau khi xem hai lần phóng pháo hoa rồi lại ngắm thêm pháo hoa của người khác, Tống Ngọc Trạch đã bị đông lạnh đến không chịu nổi.
Y ngẩng đầu nói với Tống Trấn: "Lạnh."
Tống Trấn ừ một tiếng: "Vậy lên lầu thôi."
Hai người về tới nhà, trong phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, Tống Ngọc Trạch thở ra một ngụm khí lạnh, lúc này mới cảm thấy