---•---
Tư thế ngủ của Tống Ngọc Trạch rất ngoan, cho dù theo bản năng đến gần nguồn nhiệt mà dán sát vào người Tống Trấn, nhưng một khi tìm được tư thế thoải mái thì y sẽ không nhúc nhích nữa.
Tống Trấn ngủ cùng Tống Ngọc Trạch đã lâu, sẽ không vì xúc cảm mềm mại kia đến gần mà không khống chế được cảm giác khác thường của mình. Cho dù nội tâm vẫn dao động như cũ thì cũng bị hắn ngăn chặn.
Sườn mặt Tống Ngọc Trạch đối điện với hắn, cánh tay bị thương kia cũng nằm trong tầm mắt của hắn.
Y không phải loại thể chất dễ để lại sẹo, vết thương trên người trước kia từng bị Tống Trấn đánh đã sớm biến mất. Làn da trắng nõn mang theo vẻ bóng loáng oánh nhuận chỉ có ở thiếu niên, vài vết hồng hồng cũng đặc biệt dễ thấy.
Vết thương màu đỏ được da thịt trắng nõn tôn lên cũng không khiến Tống Trấn cảm thấy xấu xí, ngược lại còn có cảm giác kì dị.
Không phải chướng mắt vì những vết thương này, mà vì những vết thương này là do người khác tạo ra.
Hắn có một loại xúc động muốn cắn thật mạnh vào nơi đó, cắn cho đến khi chảy máu, tạo ra một vết thương mới chỉ thuộc về hắn.
Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh ngủ say của Tống Ngọc Trạch, cuối cùng vẫn không thể buông bỏ được.
Hắn vươn tay sờ mặt y, rồi nâng cánh tay kia của y, để môi mình nhẹ nhàng phủ lên.
Ngoại trừ xúc cảm mềm ấm còn có mùi thuốc mỡ mát lạnh. Tống Trấn liếm môi, áp sự nóng cháy kia xuống đáy mắt, lấy chăn đắp lên cánh tay cho Tống Ngọc Trạch.
Hôm nay người trượt tuyết càng nhiều hơn.
Tống Ngọc Trạch chỉ mới học một ngày, dù tính là hơi rành nhưng cũng không thể tự trượt một mình, y vẫn luôn theo bên cạnh Tống Trấn. Lỡ bị ngã thì cũng có Tống Trấn đỡ y đứng lên.
Trên một dốc cao cách đó không xa có mấy đôi tình nhân cùng ngồi trên một ván trượt lớn, hai người ôm nhau lao xuống, nhìn qua vừa kích thích lại vừa vui. Tiếng thét chói tai hòa với tiếng cười làm cho lòng người ngứa ngáy.
Người nào có gan lớn một chút mà nhìn thấy bọn họ chơi kiểu này cũng đều đi thử, có nam với nam, cũng có nữ với nữ hoặc là người nhà mang theo trẻ con chơi với nhau.
Tống Trấn thấy Tống Ngọc Trạch nhìn qua bên đó thì hỏi: "Có muốn chơi như vậy không?"
Với trình độ của Tống Ngọc Trạch thì vẫn chưa lần nào được trượt ở dốc cao như thế, cũng có ý muốn thử xem, y ngẩng đầu nhìn Tống Trấn: "Chúng ta cùng nhau sao?"
Tống Trấn cười nói: "Trừ ta ra, con còn biết người nào khác sao? Đi thôi."
Hai người cầm ván trượt lớn đi đến đỉnh dốc kia.
Tống Ngọc Trạch ngồi lên trước, Tống Trấn ngồi phía sau y. Lúc lưng Tống Ngọc Trạch gần kề lòng ngực của Tống Trấn thì người y hơi cứng lại, ngay sau đó cũng lập tức thả lỏng. Vừa rồi còn chưa ý thức được hai người phải dùng tư thế thân mật như vậy, nhưng nghĩ đến mỗi sáng đều thức dậy trong lòng ngực của hắn, y cũng không cảm thấy có gì bất ổn. Huống chi giữa hai người còn cách nhau một lớp áo thật dày.
Cánh tay Tống Trấn vòng qua eo y, ôm Tống Ngọc Trạch vào trong ngực. Hắn đến gần bên tai đứa nhỏ thấp giọng nói: "Chuẩn bị chưa?"
Hơi thở nóng rực trực tiếp phả vào lỗ tai lạnh lẽo của y, bị tiếng nói cố ý đè thấp lại gợi cảm của Tống Trấn mang theo chút ái muội như có như không truyền vào.
Tai Tống Ngọc Trạch lập tức đỏ lên, còn chưa kịp nói gì thì hai người đã bắt đầu trượt xuống.
Nếu không phải có Tống Trấn ở phía sau, sườn núi cao như thế chân y đã sớm mềm nhũn.
Cho dù như vậy, y cũng nhịn không được lớn tiếng hét lên, hai tay nắm chặt bàn tay Tống Trấn đang đặt bên hông mình, sợ hắn vừa buông ra mình sẽ ngã mất.
Tiếng cười của Tống Trấn từ bên tai truyền đến, Tống Ngọc Trạch lập tức ngậm miệng không cho bản thân mình phát ra âm thanh mất mặt kia nữa.
Gió mạnh thổi qua trên mặt, như dao nhỏ làm cho người ta đau rát không thôi. Nhưng lại có cảm giác mạo hiểm kích thích giống như trái tim đang treo trên cổ họng, đập mạnh như sắp nhảy ra ngoài. Cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi lại, có cảm giác như được bay lượn trong thiên nhiên, vui sướng tự do làm cho người ta nhịn không được muốn lớn tiếng hét to để biểu đạt ra sự sợ hãi cùng với kích thích trong lòng.
Dường như y đã hiểu vì sao có nhiều người lại thích các loại vận động cực hạn như vậy.
Tốc độ của ván trượt càng lúc càng nhanh, cơ hồ sinh ra ảo giác như đang bay trên không trung.
Tống Trấn ôm chặt đứa nhỏ nhà mình vào lòng, mắt thấy rốt cuộc cũng sắp chạm đất, vốn dĩ hắn có thể vững vàng dừng lại nhưng hắn chỉ ôm chặt đứa nhỏ, tùy ý để trượt ra ngoài.
Tống Ngọc Trạch chỉ cảm thấy cơ thể của mình cong lên, tim đột nhiên nhảy dựng, theo quán tính ngã xuống. Một tay Tống Trấn ôm chặt y, một tay đỡ sau đầu cho y.
Hai người ôm nhau lăn mấy vòng trên nền tuyết.
Thời điểm dừng lại, vẫn là tư thế Tống Trấn đang đè trên người y.
Tâm trạng hồi hộp của Tống Ngọc Trạch vẫn chưa bình tĩnh lại, nằm trên tuyết mà trái tim nảy lên dữ dội. Y nhanh chóng thở dồn dập, lòng ngực không ngừng phập phồng dán sát vào người Tống Trấn.
Hai tay Tống Trấn chống ở hai bên thân của Tống Ngọc Trạch, hắn cũng thở gấp, bọn họ dựa vào rất gần, hơi thở cùng nhau giao triền một chỗ.
Cả cơ thể của Tống Trấn đều đè lên người y, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi môi gần trong gang tấc của Tống Ngọc Trạch, hắn cảm thấy cái miệng nhỏ kia hơi giương lên như đang câu dẫn hắn, mời hắn hôn xuống.
Tống Ngọc Trạch không cảm nhận được hơi thở ngày càng thô nặng của hắn, chỉ có cảm giác như bị ai đó theo dõi, nhịn không được lạnh cả người, y không hiểu sao cảm thấy có hơi nguy hiểm làm cho trái tim càng đập nhanh hơn, lại không biết nguy hiểm kia đến từ nơi nào, chỉ nghĩ là do bản thân mình vừa bị té ngã nên vẫn còn sợ.
Y vươn tay đẩy nhẹ Tống Trấn: "Đứng lên, nặng quá, bị ông đè đến thở không nổi rồi."
Tống Trấn khàn giọng ừ một tiếng, từ trên người Tống Ngọc Trạch đứng dậy, sau đó lại đưa tay kéo y lên.
"Không sao chứ." Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tuyết đọng trên người y.
Tống Ngọc Trạch lắc đầu: "Không sao, tuyết dày nên ngã cũng không đau." Y nhớ đến lúc cuối Tống Trấn còn đưa tay đỡ sau đầu cho mình, trong lòng có phần cảm