---•---
Sau khi tan học Tống Ngọc Trạch đến cửa tiệm, Hạ Tinh đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với y.
Tống Ngọc Trạch đi qua, cô nhỏ giọng nói: "Người đàn ông đẹp trai nhìn qua thật hung hãn đến tiệm chúng ta vào ngày đó cậu còn nhớ chứ."
Tống Ngọc Trạch cứng người, lại nghe Hạ Tinh nói tiếp: "Hôm trước không phải cho các cậu nghỉ sao? Hắn vào tiệm hỏi tại sao cậu không đến đây làm, ai nha, cậu không biết đâu, lúc ấy hắn cách tôi gần như thế này."
Cô làm một động tác đo khoảng cách, trên mặt có chút ửng đỏ: "Thanh âm của hắn thật mẹ nó dễ nghe, cậu hiểu không? Chính là loại tràn ngập mị lực nam tính, trầm thấp làm người khác vô pháp kháng cự đó, chậc chậc, lúc ấy chân tôi mềm luôn rồi."
Tống Ngọc Trạch không muốn nghe, xoay người đi làm việc.
Hạ Tinh đuổi theo nói: "Tôi còn chưa nói xong mà. Này, hai người có quan hệ gì vậy, cậu giới thiệu hắn cho tôi đi, tôi đột nhiên cảm thấy người đàn ông này bả vai thực rộng, lại cao lớn đẹp trai. Rất bá đạo đồng thời cũng có cảm giác an toàn, đột nhiên làm tôi cảm thấy chính mình cũng trở thành thiếu nữ bé nhỏ mất rồi."
Tống Ngọc Trạch: "Cô ồn ào quá."
Hạ Tinh: "..." QAQ
Đến buổi tối, Tống Ngọc Trạch quả nhiên lại thấy Tống Trấn ngồi bên ngoài lan can chờ y, thấy Tống Ngọc Trạch vừa ra hắn liền đem điếu thuốc đập tắt, thật sâu mà nhìn y.
Tống Ngọc Trạch làm bộ không phát hiện, chỉ lo đi về hướng trường học.
Từ tiệm bánh đến trường mất 20 phút đi bộ, giữa đường sẽ phải đi qua một cái hẻm nhỏ, từ đó trở đi đa số đều là lộ lớn.
Tống Ngọc Trạch mỗi ngày đều đi như vậy, nhưng hôm nay đi đến đó thì bị một đám người chặn lại.
Bóng đêm đậm dần, ngõ nhỏ thực yên tĩnh, vì thế âm thanh khi nam sinh dẫn đầu kia bật lửa hút thuốc cũng nghe rất rõ ràng.
Tống Ngọc Trạch nhìn 5, 6 nam sinh trước mắt đột nhiên đi ra đem y vây lại, nhẹ nhàng nhíu mày.
Cách đó không xa, Tống Trấn nhìn thấy một màn này cũng ngừng lại.
Hắn biết Tống Ngọc Trạch gặp phiền toái, nhưng không có ý định tiến lên hỗ trợ ngược lại tìm một chỗ ngồi xuống, rút ra điếu thuốc bật lửa rồi hút vài hơi.
Ánh đèn trong ngõ khá mờ, ngũ quan của hắn ẩn trong bóng đêm chỉ đầu ngón tay có chút màu đỏ do ánh lửa chiếu ra hiện lên đường nét sống mũi cao thẳng cùng đôi mắt thâm thúy sắc bén.
Hắn tùy ý ngồi một chỗ hút thuốc, mắt xuyên qua màn khói, vẫn luôn nhìn Tống Ngọc Trạch.
"Lôi Doanh?" Tống Ngọc Trạch nghĩ tới cái gì, nói với nam sinh cầm đầu
Lôi Doanh khẽ cười một tiếng, nói: "Ờ, cậu còn biết tôi sao, học sinh xuất sắc?" Hắn lớn lên phi thường đẹp, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, mũi cao thẳng, mắt đặc biệt sâu, nhìn qua có chút giống con lai.
Mấy nam sinh vây quanh Tống Ngọc Trạch cũng đều rất cao lớn, trên người lộ ra khí chất tàn nhẫn không phải một học sinh cao trung nên có, nhìn qua cũng không giống mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ.
Tống Ngọc Trạch không nói chuyện, mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn, đại khái bóng đêm vốn đã lạnh nên ánh mắt này của y khiến Lôi Doanh cũng thấy giá rét.
Hắn sửng sốt một chút, nháy mắt cảm thấy đối phương rất giống Cố Chi.
Hắn đột nhiên tới gần Tống Ngọc Trạch, nhìn kỹ mặt y một hồi, rồi mới nói: "Hửm? Chậc!" Hắn lùi lại một bước: "Chỉ là khí chất hơi giống, lớn lên một chút cũng không giống."
Tống Ngọc Trạch nghe được người hắn đang nhắc đến là Cố Chi, nhàn nhạt nói: "Nếu anh vì chuyện của Cố Chi mà tìm tôi, tôi đây cũng nói cho anh biết, tôi cùng Cố Chi không có gì."
Lôi Doanh cười một chút, nói: "Tôi biết, em ấy sẽ không. Thực ra tôi chỉ muốn biết người nào dám lơ đi lời tôi nói, cùng người của tôi thân cận như vậy." Mắt hắn làm càn mà cố ý trên dưới đánh giá Tống Ngọc Trạch, rồi mới dùng âm thanh mang theo hài hước cùng khinh thường nói: "Này, cậu lớn lên như thế...Có cứng được với con gái không đó?"
Câu cuối cùng kia làm mấy nam sinh vây quanh y cũng nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Ánh mắt Tống Ngọc Trạch càng lạnh, y biết Lôi Doanh cố ý nói như vậy đại khái là vì chọc y tức đi. Xác thật y cũng bị hắn nói tới giận rồi.
Vì thế môi y nhẹ nhàng nói ra một câu: "Cố Chi không thích anh. Anh biết không? Đó là nguyên nhân tôi cùng cô ấy trở thành bạn."
Lôi Doanh nhìn y.
Tống Ngọc Trạch dùng ngữ khí có chút mỏng lạnh chậm rãi nói: "Bởi vì chúng tôi thuộc cùng một loại người. Mà loại người như chúng tôi, thích một người, chính là thích một người, không thích một người, vô luận người kia có làm gì thì đến chết cũng sẽ không thích."
Cả khuôn mặt Lôi Doanh nháy mắt âm trầm.
"Mẹ nó, tiểu tử đang nói nhảm gì đó, dám nói chuyện với lão đại của chúng ta như thế, đánh nó."
Nam sinh đứng bên phải Tống Ngọc Trạch đột nhiên khó chịu nói, nói xong lập tức đánh một quyền vào mặt Tống Ngọc Trạch.
Tống Trấn nguyên bản ngồi một chỗ, biểu tình trên mặt không chút để ý khi thấy cảnh này thì lập tức khó coi.
"Phốc" Hắn phun ra tàn thuốc trong miệng, mắng một tiếng thô tục, lập tức đứng lên qua đó.
Hắn từ phía sau bóp chặt cánh tay tên nam sinh đánh Tống Ngọc Trạch sau đó dùng sức bóp cổ đem tên đó ném ra ngoài.
Nhìn thấy Tống Trấn xuất hiện mấy nam sinh còn lại đều bị cảnh này dọa sợ, phải dùng lực lớn cỡ nào mới có thể làm được như vậy.
Thẳng đến khi nam sinh kia bị ném văng, cơ thể nện trên mặt đất phát ra tiếng kêu thống khổ, bọn họ mới có chút kinh hoảng phục hồi tinh thần.
Tống Trấn đi qua, cúi đầu xem tên nam sinh nằm đó, biểu tình âm ngoan như một con báo hoang dại đang nhìn chằm chằm vào miếng mồi, làm người không rét mà run.
"Mày dùng tay này đánh y?" Hắn híp mắt hỏi, không đợi tên đó trả lời đã dùng chân dẫm lên, tươi sống nghiền nát năm ngón tay.
"A!" Nam sinh kia lập tức ôm tay thảm thiết thê lương kêu gào.
Còn dư lại mấy người cũng bị khí thế của Tống Trấn dọa mà không dám lên.
Chân mày Lôi Doanh nhíu chặt lại, dù là mấy vị Đường chủ của cha hắn cũng không có khí thế mạnh mẽ như nam nhân này, làm người nhìn vào liền vô cớ cảm thấy sợ hãi.
Tống Trấn quay mặt đi, nhìn Lôi Doanh, mặt vô biểu tình nói: "Con trai Lôi Phóng?"
Lôi Doanh sửng sốt, thấy Tống Trấn chậm rãi bước qua, âm trầm nói: "Xem ở mặt mũi lão già nhà mày, thả cho một lần, nếu còn dám tiếp tục gây