---•---
Mấy ngày liền như vậy, Lục đều cùng Tống Ngọc Trạch đi đến tiệm bánh ngọt, buổi tối lại cùng nhau trở về ký túc xá.
Mà Tống Trấn, từ đó cũng không còn xuất hiện qua.
Tống Ngọc Trạch không nhìn thấy Tống Trấn tâm tình khá hơn nhiều, dần dần cũng đem cái hôn thô bạo ngày đó của hắn vứt ra sau đầu.
Hôm nay là ngày kết toán tiền lương, mọi người nhận được lương đều đầy mặt vui mừng, ngay cả Cố Chi luôn trầm tĩnh cũng rõ ràng thật cao hứng.
Tống Ngọc Trạch bởi vì đã ứng trước một tháng lương nên cũng không có cảm giác gì.
Sau khi Hạ Tinh phát lương xong xuôi, đơn độc kêu Tống Ngọc Trạch lên phòng nhân viên.
"Nè, cho cậu." Hạ Tinh cười tủm tỉm lấy ra một phong bì đưa cho Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch sửng sốt, nhìn phong bì trong tay Hạ Tinh rõ ràng là loại dùng để đựng tiền lương, nói: "Không phải đã ứng trước rồi sao."
Hạ Tinh hướng y làm một động tác im lặng, nhẹ giọng nói: "Tiền thưởng. Sau khi cậu đến thì việc làm ăn trong tiệm càng tốt, đây là ý của bà chủ."
Tống Ngọc Trạch tiếp nhận phong bì, trong lòng có chút cảm động, y chậm rãi nói hai chữ: "Cảm ơn."
Hạ Tinh xua tay: "Hầy, cậu đừng nói cảm ơn gì chứ, đáng lẽ tôi còn phải cảm ơn cậu, tôi cũng được nhận thêm nè~~" Cô lộ ra nụ cười khoe khoang: "Lần sau lại mời cậu ăn cơm. Tôi ra ngoài trước."
Chờ Hạ Tinh đi rồi sau, Tống Ngọc Trạch mở phong bì ra, bên trong là 2000 tệ.
Khóe miệng y hơi gợi lên một nụ cười, để tiền vào trong tủ đồ của mình rồi mới ra khỏi phòng.
Chỉ là khi thấy người đang ngồi kế bên Lục, mày y nhíu chặt lại.
Tống Trấn ngồi bên cạnh Lục, Lục rõ ràng có chút xấu hổ lại có chút khẩn trương, chỉ là giáo dưỡng tốt đẹp nên không thể từ trên mặt cậu ta nhìn ra điều gì.
Tống Ngọc Trạch đi qua, nổi giận nói với Tống Trấn: "Ông tới đây làm gì? Đi ra ngoài."
Lục vẫn là lần đầu tiên nghe được Tống Ngọc Trạch dùng loại ngữ khí này nói chuyện, có chút khiếp sợ. Bất quá cậu ta cho rằng Tống Ngọc Trạch đang cãi nhau với Tống Trấn, liền mở miệng hoà giải nói: "A Trạch, cậu đừng nói với ba cậu như vậy, chú ấy vẫn rất quan tâm tới cậu, vừa rồi còn hỏi tôi một ít việc ở trường về cậu, người thân cãi nhau cũng không thể lâu dài..."
Trong lúc Lục nói chuyện, Tống Trấn đã rút ra điếu thuốc, nâng cằm nhìn Tống Ngọc Trạch, biểu tình nghiền ngẫm không nói nên lời. Đột nhiên, hắn dùng đầu lưỡi liếm môi, ánh mắt lộ ra một loại ám chỉ mãnh liệt.
Mặt Tống Ngọc Trạch nháy mắt đỏ bừng, y nghiến răng nghiến lợi nói với Tống Trấn: "Ông đi ra ngoài cho tôi." Nói xong nổi giận đùng đùng dẫn đầu đi trước.
Tống Trấn cười cười, theo y ra ngoài.
Lục cau mày, liền thấy Tống Trấn xoay mặt nói với cậu ta: "Hôm nay tôi đưa Tiểu Trạch về, nó giận dỗi với tôi đã lâu."
Lục không thể quản chuyện nhà của người khác, đành phải gật đầu, nói: "Vâng, vậy cháu về trước, chú nói với A Trạch một tiếng giúp cháu."
Tống Ngọc Trạch đi đến cửa sau, nơi này là một con hẻm, ngày thường ngoại trừ người đến đưa đồ cũng không còn ai lui tới.
Tống Trấn vừa đến, Tống Ngọc Trạch liền đi qua hạ giọng hỏi: "Ông nói gì với Lục?"
Tống Trấn cười một tiếng, tùy ý dựa vào tường, thoáng cúi đầu điểm thuốc, hút một hơi mới giương mắt nhìn Tống Ngọc Trạch.
Hắn dùng thanh âm không vội không chậm lại hơi mang theo ý bỡn cợt: "Con hy vọng ta nói gì với nó? Nói rằng chúng ta hôn nhau sao?"
"Ông!" Tống Ngọc Trạch không nghĩ tới Tống Trấn cứ như vậy mà chọc giận y, Tống Trấn không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới mặt Tống Ngọc Trạch lúc đỏ lúc trắng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Ông vô sỉ."
Tống Trấn thấy y không cách nào biết mắng người, rõ ràng đã giận thành như vậy cũng chỉ biết nói có một câu đó. Cảm thấy đối phương thật sự là quá đáng yêu mà.
Quả nhiên, chỉ cần đối phương vì hắn lộ ra biểu tình khác biệt, mặc kệ là cái gì cũng đều khiến hắn cảm thấy sung sướng.
Tống Ngọc Trạch nhìn Tống Trấn bị mắng mà còn nở nụ cười, quả thực giận tới không tìm nổi phương hướng.
Y mạnh mẽ áp xuống tức giận, nghĩ thầm chính mình thật là không xong, biểu tình trấn định, lãnh đạm ở trước mặt Tống Trấn không biết đã biến đi đâu rồi.
Y đè ép tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi cảnh cáo ông, ông đừng tới gần tôi, cũng đừng tới gần bạn của tôi."
"Bạn?" Tống Trấn lộ ra nụ cười như có như không, đột nhiên đến gần Tống Ngọc Trạch, cúi đầu nói: "Con xem nó là bạn? Nó thực sự cũng coi con là bạn sao?"
Tống Ngọc Trạch bởi vì Tống Trấn tới gần, theo bản năng lùi lại hai bước: "Ông có ý gì."
Tống Trấn hừ một tiếng, nói: "Bạn của con thích con, con không biết sao?"
Tống Ngọc Trạch nhíu mày: "Ông nói bậy gì đó, đừng tưởng chính mình biến thái thì người khác cũng là biến thái."
Tống Trấn cười cười, nói: "Được, các con là bạn, vậy con có cùng nó hôn môi qua chưa." Tầm mắt hắn chặt chẽ nhìn Tống Ngọc Trạch, ánh mắt đảo qua bờ môi của y.
Tống Ngọc Trạch giơ tay muốn đánh hắn: "Ông khốn khiếp."
Bất quá nhất cử nhất động của y đều ở trong mắt Tống Trấn, y vừa nhấc tay đã bị Tống Trấn bắt được.
Tay Tống Trấn thập phần hữu lực, kiềm chế làm cánh tay Tống Ngọc Trạch muốn động cũng không thể động.
Khoảng cách gần như vậy làm tim Tống Ngọc Trạch đập nhanh hơn, y lạnh lùng nhìn Tống Trấn nói: "Buông ra."
Tống Trấn không có thả ra, ngược lại cả người ép sát vào Tống Ngọc Trạch, thấp giọng nói: "Lần trước là nụ hôn đầu của con đúng không? Hơn nữa trừ ta ra cũng chưa có ai hôn qua con?" Trong giọng hắn có vài phần sung sướng.
Bởi vì hai người dựa vào cực gần, Tống Ngọc Trạch không biết sao lại cảm thấy nguy hiểm, y nhịn không được kêu lên: "Tống Trấn, nếu ông còn dám hôn tôi, tôi lập tức báo cảnh sát."
"A." Tống Trấn bị lời nói của y chọc cười, nâng lên thân mình, buông y ra, hài hước nhìn Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch cũng biết lời nói vừa rồi của mình có bao nhiêu buồn cười, nhưng lúc nãy y thật sự rất sợ Tống Trấn lại muốn cường hôn mình.
Nếu hai người đánh nhau, y một chút phần thắng cũng không có, y hoàn toàn không biết nên đối phó với Tống Trấn như thế nào.
Tống Trấn đột nhiên thu hồi tươi cười, nhàn nhạt nói: "Không cho con cùng Lục tiếp xúc nữa." Khẩu khí của hắn thực bình thường, tựa như đang nói con đừng ăn món này.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy Tống Trấn quá buồn cười, lạnh lùng nhìn hắn: "Ông quản không nổi tôi."
Tống Trấn nói: "Nó thích con. Muốn con, giống như ta vậy. Hiểu không?"
Tống Ngọc Trạch: "Ông bệnh