---•---
Tống Trấn sửng sốt một chút, đem toàn bộ tinh dịch của y nuốt xuống, hắn nâng lên thân mình, cười xấu xa nhìn mặt Tống Ngọc Trạch đã đỏ hồng: "Nhanh như thế?"
Tống Ngọc Trạch còn trong dư vị cao trào, môi đỏ hơi mở, đôi mắt phượng như lạc trong sương mù ngập hơi nước, vành mắt cũng ửng hồng, cả người mị thái không nói nên lời.
Tống Trấn nhìn đến một cổ lửa dục xông thẳng xuống bụng, bám vào người y hôn lên môi, vật nóng bỏng sưng to cứng rắn đỉnh ở bụng Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch rõ ràng cảm nhận được một cây côn thịt thật lớn thật cứng đang chống trên bụng nhỏ của mình, nóng rực, còn có hai cái nặng trĩu kia.
"Không." Y sợ tới mức từ trong tình dục hồi phục tinh thần, sắc mặt lui lại thành một màu tái nhợt.
Hô hấp của Tống Trấn ngày càng thô nặng, phía dưới cứng phát đau. Hắn chăm chú nhìn Tống Ngọc Trạch, nói: "Ta muốn thao con."
Mắt Tống Ngọc Trạch đột nhiên trợn to, sợ hãi dần trải rộng toàn thân, y run lên nhè nhẹ, nhịn không được hạ nhỏ giọng nói: "Không thể."
Tống Trấn nghe y nói như vậy, mặt vô biểu tình hỏi: "Ta không thể? Vậy ai có thể? Lục sao? Con muốn nó thao con?"
Tống Ngọc Trạch tức giận mắng to: "Ông vô sỉ, sao ông có thể nói ra loại lời này, ông..."
Tống Trấn không kiên nhẫn tùy tay cầm một cái áo nhét vào miệng Tống Ngọc Trạch: "Câm miệng, ta vô sỉ? Ai mới vừa sướng đến nỗi ở trong miệng ta bắn tinh?"
Tống Ngọc Trạch bị hắn nói cho đỏ mặt, bởi vì miệng bị lấp kín, nói không nên lời đành phải ấp úng phát ra một ít âm thanh nho nhỏ.
Tống Trấn thấy y như vậy, tâm muốn tàn sát bừa bãi tức khắc bành trướng không thể tưởng tượng. Dục vọng thiêu đến mắt đỏ bừng.
Hắn cởi quần áo của mình, lộ ra cơ bụng gợi cảm cùng cơ ngực mật sắc, đối diện với Tống Ngọc Trạch.
Vật phía dưới không còn sự trói buộc của quần lót, dương cụ thô to, gân xanh bạo trướng, lớn như cánh tay trẻ con.
Tống Ngọc Trạch nhìn cự vật của Tống Trấn, tâm đột nhiên run lên, nghĩ đến vật to lớn đó phải cắm vào trong thân thể của mình lập tức sợ tới mức ứa ra mồ hôi lạnh.
Tống Trấn cười cười, đưa tay cầm vật của mình, ngồi khóa trên người Tống Ngọc Trạch, nói: "Thích sao?" Vừa nói vừa đem dương cụ đặt trên mặt y chậm rãi ma sát.
Tống Ngọc Trạch chỉ cảm thấy Tống Trấn đang nhục nhã mình, trong lòng hận không sao nói được, lại chẳng thể mở miệng, vật của Tống Trấn thực nóng, hơi thở nam tính dâm dục cũng chui vào xoang mũi y, y hận không thể đem Tống Trấn bóp chết mới tốt.
Y dùng ánh mắt lên án không nên làm như vậy nhìn Tống Trấn.
Tống Trấn lại bị loại động tác gần như lăng nhục này khơi dậy dục vọng càng sâu, đỉnh quy đầu toát ra một ít dục dịch đều bị hắn bôi lên môi Tống Ngọc Trạch.
Hắn thích xem biểu tình luôn luôn lạnh nhạt của Tống Ngọc Trạch bị đánh vỡ, buộc y phải dùng loại biểu tình khuất nhục này nhìn mình nhưng lại không thể phản kháng, cái gì cũng không làm được.
Tống Trấn hỏi: "Muốn nếm thử hương vị của nó không?"
Tống Ngọc Trạch đương nhiên biết hắn hỏi gì, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.
Tống Trấn cười nói: "Như thế đã giận? Ta sợ con cắn nó, không bằng, dùng cái miệng nhỏ phía dưới của con cắn nó đi? Cắn chặt nó."
Tống Ngọc Trạch nghe hắn nói lời thô tục chỉ cảm thấy muốn chóng mặt nhức đầu đồng thời thẹn vô cùng, thế nhưng phía dưới lại dường như hơi cương cứng.
Tống Trấn cũng phát hiện, hắn kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Trạch, cười một tiếng có ý vị khác: "Sao nào, lời ta nói làm con thực sướng? Muốn ăn dương vật của ta đến thế?"
Tống Ngọc Trạch bị hắn nói đến xấu hổ muốn khóc, cố tình lại có loại kích thích khác làm phía dưới của y ngày càng cứng.
Tống Trấn khẽ cười một tiếng, không chạm vào nơi đó của Tống Ngọc Trạch, cầm lấy một chân của y đặt trên vai mình rồi mới dùng miệng chậm rãi hôn từ ngón chân dọc theo cẳng chân đến nội sườn, tình sắc liếm đến phần đùi trong.
Mặt hắn trong lúc vô ý đụng tới vật đứng thẳng của Tống Ngọc Trạch, lại chỉ nhẹ nhàng lướt qua, cũng không chạm vào nó.
Toàn bộ bắp chân Tống Ngọc Trạch căng chặt, đùi nhẹ nhàng run rẩy, da thịt mẫn cảm bị liếm láp khiến cho phía dưới của y càng trướng lợi hại.
Y muốn kêu Tống Trấn dừng lại, nhưng lời ra khỏi miệng chỉ là vài tiếng rên rỉ.
Vài tiếng rên rỉ kia như bài trừ từ cổ họng ra, mười phần mê người, làm địa phương đã sớm sưng to của Tống Trấn càng thêm trướng đau.
Hắn buông ra một chân thon dài của Tống Ngọc Trạch, nhẹ nhàng dùng chút lực đem Tống Ngọc Trạch trở mình, đưa lưng về phía hắn.
"Ngô." Tống Ngọc Trạch cảm thấy không đúng, phát ra âm thanh giãy giụa.
Tống Trấn đem cơ thể y gập lên, lấy tư thế quỳ bò đưa lưng về phía mình, cái mông mượt mà trắng nõn đối diện với Tống Trấn.
Tống Trấn một ngụm ngậm lấy mông thịt của Tống Ngọc Trạch, nhẹ nhàng gặm cắn vài cái, vừa lòng cảm nhận cả người Tống Ngọc Trạch cứng lại.
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn kiều mông của Tống Ngọc Trạch, tiểu huyệt nhắm chặt kia cũng theo cánh mông nhè nhẹ run lên.
Hắn đỗ ra dịch bôi trơn rồi mới đưa một ngón tay vào trong.
Cả người Tống Ngọc Trạch run lên, cảm giác ngón tay lạnh lẽo tiến vào trong cơ thể mình làm vật phía dưới của y đang đứng thẳng cũng lập tức mềm xuống.
"Không cần..." Y bị bắt lấy tư thế sỉ nhục quỳ trên giường, hai chân dang rộng, nơi đó hoàn toàn mở ra đối diện với Tống Trấn, y tưởng tượng đến hình ảnh này của chính mình thật lập tức muốn đi chết. Miệng bị lấp kín, y mơ hồ không rõ nói gì đó, mắt ẩm ướt, khuất nhục muốn khóc.
Một ngón tay Tống Trấn ở bên trong đâm vào rút ra vài cái, huyệt thịt khẩn chặt kia vì chưa bao giờ có dị vật quang lâm mà gắt gao cắn lấy ngón tay hắn, co rút lại co rút như đang bài xích cũng giống như đang nhai nuốt ngón tay.
Cảm giác này làm tâm thần Tống Trấn nhộn nhạo, nghĩ đến chút nữa côn thịt của mình sẽ đi vào nơi này thì càng thêm hưng phấn.
Thông qua dịch bôi trơn, hắn thuận lợi chen vào ngón tay thứ hai, thọc vào rút ra một hồi lại dùng tay câu lấy vách thịt, hai ngón tay hướng hai bên kéo rộng tiểu huyệt ra.
Thịt non hồng hồng cứ như vậy trực tiếp bại lộ trước mắt Tống Trấn. Bên trong nếp uốn nộn nộn vì không khí tiến mà ngượng ngùng run nhẹ một chút, cảnh tượng này đẹp không thể tả, làm dục vọng tích tụ trong mắt Tống Trấn toàn bộ muốn bộc phát ra.
Tống Ngọc Trạch biết Tống Trấn đang xem tiểu huyệt của mình thì thiếu chút nữa ngất xỉu, cảm thấy thẹn không thôi, trừ bỏ tuyệt vọng ra y đã không còn cảm giác gì, cũng không phát ra âm thanh nào, cả người nhắm chặt mắt dán ở trên chiếc giường mềm mại.
Chỉ có cánh tay kia đang siết chặt tấm chăn đã biểu hiện tâm tình mưa rền gió dữ của chủ nhân.
Tống Trấn