---•---
Rầm rầm rầm, tiếng đập cửa rung trời vang lên, hàng xóm bất mãn mở cửa ra mắng: "Có bệnh sao, đập lâu như vậy chả thấy ai ra mở cửa mà cũng đập hoài, tính không để ai ngủ hay gì."
Nói xong câu kia người nọ dụi dụi mắt, khi thấy rõ mấy người ngoài cửa thì bị dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh, ngậm miệng không dám nói thêm câu nào, đem cửa đóng lại.
Ngoài cửa nhà Tống Trấn đứng mấy người nam nhân thoạt nhìn hung thần ác sát, bọn họ một thân cơ bắp, khí chất lưu manh, vừa nhìn qua như một đám xã hội đen đến đòi nợ, khó trách làm hàng xóm sợ tới mức không dám lên tiếng.
Bất quá mấy người kia cũng không có tâm tư đi tìm hàng xóm đó gây phiền toái, một đám mặt ủ mày ê đứng ngoài cửa.
Có người ngồi xổm trên mặt đất vừa hút thuốc vừa nói: "Đừng đập nữa, nếu Trấn ca ở nhà, có chết cũng bị mày đập cửa cho sống lại."
Đại hán đang đập cửa kia thu hồi tay, nhíu mày nói: "Vậy Trấn ca đang ở đâu, hơn một tuần không tới công ty, một câu cũng không để lại."
"Tao mẹ nó biết Trấn ca đi đâu thì còn nằm vùng canh ở đây sao?"
"Điện thoại đâu? Gọi chưa?"
Một người khác nói: "Gọi, đều được nhưng lại không nhận, mấy chục cuộc rồi."
"Mẹ nó gọi tiếp, gặp quỷ sao, chẳng lẽ một người cứ như vậy biến mất trên thế giới này."
Tống Trấn mà bọn họ muốn tìm đang ở trong nhà.
Căn phòng đen như mực, đèn không mở, miễn cưỡng nương theo trăng có thể thấy trên ghế dài cạnh cửa sổ nằm một người.
Trong phòng nơi nơi đều là mùi rượu cùng khói thuốc, trên mặt đất đống quần áo đáng thương bị nhào như dưa muối tùy tiện vứt trên mặt đất, khắp nhà lăn đầy chai rượu rỗng, đồ vật lung tung rớt trên sàn, muốn tìm chỗ sạch sẽ để đặt chân cũng khó.
Điện thoại trên sô pha reo không ngừng nhưng chẳng ai quản.
Xung quanh Tống Trấn rơi đầy tàn thuốc cùng bình rượu.
Tay trái hắn cầm điếu thuốc, đặt bên miệng rít một hơi, tay phải cầm rượu mãnh liệt rót vào. Cả người bộ dáng thất vọng cùng mệt mỏi suy sút không nói nên lời.
Đôi mắt đó trước kia nếu nhìn chằm chằm sẽ lập tức khiến người sợ hãi giờ đây đều phủ đầy tơ máu, nửa khép hờ nhìn trần nhà, rốt cuộc không còn thấy vẻ sắc bén như thường ngày.
Tống Ngọc Trạch...Tống Ngọc Trạch...Tống Ngọc Trạch...
Mấy chữ này nghẹn nơi cổ họng hắn, ở bên miệng đảo quanh, cuối cùng chỉ có thể theo rượu cay xót cùng nhau trôi xuống bụng.
...Hắn rất nhớ y...
Muốn chạm vào y, muốn ôm y, muốn hôn y...
Nhưng có muốn cũng vô dụng, giữa bọn họ đã không còn khả năng.
Là chính tay hắn thả y đi, kêu y vĩnh viễn không cần trở về.
Nguyên bản cứ nghĩ từ từ quên là được nhưng khi thật sự không nhìn thấy y, hắn có cảm giác hít thở không thông.
Như bị người mạnh mẽ dìm vào đầm sâu, lòng chậm rãi bị móc ra, ngay cả hô hấp cũng thấy gian nan.
Mới hơn một tuần thôi, còn chưa được một tháng, từ nay về sau còn vô số ngày trôi qua, dù là hàng chục năm, hắn cũng không cách nào có được y.
Rất muốn đem y về khóa trong ngực, không bao giờ thả y đi nữa.
Mặc kệ y hận hắn hay muốn giết hắn, dù sao so với bây giờ tốt hơn nhiều.
Khẳng định so với bây giờ tốt hơn nhiều, bởi vì hiện tại sống không bằng chết...Không có rượu cồn cùng thuốc lá làm tê mỏi, chính hắn cũng không biết phải chịu đựng như thế nào.
Hắn muốn gặp Tống Ngọc Trạch, tưởng niệm hương vị trên người y, ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói trong trẻo như nước tuyết tan, bộ dáng khó nhịn khóc thút thít khi bị hắn chiếm hữu.
Đều là của hắn, toàn bộ đều thuộc về hắn...
Chẳng thể ngừng lại, mặc kệ mở mắt hay nhắm mắt đều là Tống Ngọc Trạch.
Tưởng tượng Tống Ngọc Trạch không hề thuộc về mình, tim hắn lập tức nhói đau, không phải trên tâm lý, mà là trái tim thật sự đau.
Đau đớn, muốn ngừng cũng không được, dày vò, chật vật tưởng niệm.
Giống như cảm giác bị nghiện, bỏ không được, ngừng chẳng xong, không có được lại càng đau khổ.
Tống Trấn chật vật cười một tiếng, cầm chai rượu mãnh liệt rót vào miệng, hắn cảm thấy mình thật mẹ nó không đàn ông, hắn hẳn là nên đi ra ngoài làm chút chuyện, thấy chút máu, hung hăng phát tiết, chứ chẳng phải không có tiền đồ ở chỗ này sống mơ mơ màng màng.
Cửa nhà Tống Trấn bị rìu bổ ra.
Là do đám tiểu tử kia ngồi canh bên ngoài hơn mười ngày cũng không thấy bóng dáng Tống Trấn, sợ hắn thật sự chết ở trong nhà.
Thời điểm đẩy cửa tiến vào, mọi người theo bản năng nhíu mày, đưa tay che mũi.
Mùi rượu trong phòng nồng đậm làm người hít thở không thông, một chút không khí thanh sạch cũng không có.
"Đệch, Trấn ca." Một tiểu đệ chân mày xỏ khuyên thấy Tống Trấn nằm sát cửa sổ bộ dáng chẳng muốn sống, nhịn không được kêu một tiếng.
"Trấn ca." Mấy đại nam nhân vừa thấy Tống Trấn đều vui sướng hô lên, đi tới bên cạnh Tống Trấn.
Tống Trấn nghe được động tĩnh, chậm rãi mở mắt, bị ánh sáng chiếu vào lập tức dùng tay che lại. Hắn chậm rãi ngồi dậy, rồi mới lười nhác dựa vào tường nhìn mọi người, giọng nói nghèn nghẹn: "Gọi hồn hả."
"Đệch à, mẹ nó anh không chết sao, các huynh đệ đều tưởng anh bị con nào hạ độc thủ giết chết rồi."
Tống Trấn cười một tiếng, nói: "Cút đi."
"Nè, mày biết nói chuyện không, Trấn ca của chúng ta anh minh thần võ, ở trong tay anh ấy chỉ có thể chịu ngược, ai mà giết cho được."
Thấy Tống Trấn không có việc gì, tất cả mọi người đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, không khí nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
Một nam nhân thò đầu đến gần nhìn qua, nói: "Trấn ca, anh uống bao nhiêu rượu rồi, nguyên đống trên mặt đất đều là anh uống? Thần rượu chuyển thế sao, không uống tới dạ dày xuất huyết chứ."
Tống Trấn đẩy đầu tên đó ra: "Lăn xa một chút, vài ngày không tắm."
"Trấn ca em nói này, Trấn gia ngài cũng thật tiêu sái, mấy anh em tìm ngài tìm muốn điên luôn, kết quả ngài lại nhốt mình ở trong nhà uống rượu?"
"Cút đi, không phát hiện Trấn ca bộ dáng suy sút sao, mẹ nó rõ ràng là mượn rượu tiêu sầu đó." Người nọ nhìn lướt qua chai rượu đầy đất, tấm tắc nói: "Này mẹ nó cũng thật nhiều sầu, mới có thể uống thành như vậy."
Tống Trấn sắc mặt hạ xuống, không còn tươi cười như vừa rồi, lạnh lùng nói: "Được rồi, thấy tao không chết thì yên tâm? Đều đi đi."
Thạch Miểu nhíu mày, nói với một người khác: "Gọi điện kêu A Dĩnh lại đây, nơi này đều loạn như thế, nói em ấy đến hỗ trợ dọn dẹp một chút."
Tống Trấn nghe thấy cũng không phản ứng, nói với Thạch Miểu: "Được rồi, tụi bây đi đi, ngày mai tao đến công ty."
Nghe được những lời này của hắn, mọi người mới dần yên tâm, lại hỏi han Tống Trấn vài câu rồi rời đi.
Tống Trấn đá một chân của Thạch Miểu: "Gọi người tới sửa cửa."
Thạch Miểu cười