---•---
Tống Ngọc Trạch bất đắc dĩ nhìn Thẩm Việt lười biếng nằm trên sô pha của mình.
Y hơi hối hận khi lúc ấy cho Thẩm Việt ở nhờ một đêm.
Người này chút xíu tự giác cũng chẳng có, mỗi ngày tới cọ cơm không nói, thậm chí cả hai ngày nghỉ cũng ngây ngốc ở nhà y.
Tống Ngọc Trạch cho cậu ta mượn sách, nghe thấy Thẩm Việt ghé vào nơi đó cười to, phỏng chừng là thấy được nội dung gì hay ho.
"Thẩm Việt, về nhà của cậu đi." Tống Ngọc Trạch nhíu mày không kiên nhẫn nói.
Thẩm Việt đưa mắt nhìn y, ôm sách trở mình đưa lưng về phía y, không hề có ý tứ muốn về.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Việt lại nhịn không được phát ra tiếng cười, bất quá lần này cậu ta hạ thấp âm thanh, ngược lại nghe càng quái dị.
Tống Ngọc Trạch: "..."
Tống Ngọc Trạch không còn biện pháp nào, đành phải mặc kệ cậu ta, tự y tiếp tục viết báo cáo.
Tới chạng vạng, Thẩm Việt đã ôm sách đi ngủ, nằm cuộn tròn ở đó như một con mèo mềm mại.
Chỉ có hương thơm của đồ ăn mới đánh thức được cậu ta, cậu ta nhẹ nhàng hít mũi rồi mới chậm rãi mở mắt ra ngồi dậy.
Vật mềm mại trên người làm cậu ta sửng sốt, đó là một tấm chăn lông mỏng.
Thẩm Việt lộ ra nụ cười, cảm thấy Tống Ngọc Trạch còn tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình.
Cậu ta đã sớm phát hiện Tống Ngọc Trạch là một người rất kỳ lạ. Y luôn dùng thái độ lãnh đạm cùng lạnh băng để đối xử với bạn. Nhưng nếu bạn mặt dày mày dạn làm ngược lại, y cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp.
Đương nhiên, trên nguyên tắc đó không phải là chuyện gì lớn.
Bất quá ngay từ đầu mọi người sẽ bị sự lạnh nhạt của Tống Ngọc Trạch dọa lui, dù sao không phải ai cũng thích mặt nóng dán mông lạnh.
Nhưng Thẩm Việt lại là một tên thần kinh thô, từ lần Tống Ngọc Trạch cho cậu ta ở nhờ một đêm thì cậu ta đã cảm thấy Tống Ngọc Trạch là người tốt, dù Tống Ngọc Trạch luôn nói một ít lời lạnh nhạt thì cậu ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Cậu ta ngồi dậy chạy đến phòng bếp, đứng bên cạnh Tống Ngọc Trạch nhìn vào trong nồi.
"Thơm quá." Thẩm Việt híp mắt, lộ ra vẻ mặt mong chờ.
Tống Ngọc Trạch vừa nấu xong, Thẩm Việt đã gấp không chờ nổi, nói: "Để tôi đem lên bàn cho." Cậu ta đi đến giúp y dọn cơm ra bàn rồi ngồi vào chỗ, hai tròng mắt xinh đẹp quay tròn nhìn chằm chằm vào bếp.
Tống Ngọc Trạch bưng món cuối cùng ra thì thấy bộ dạng này của Thẩm Việt, cậu ta thật giống một con mèo đợi chủ nhân cho ăn, ngoan ngoãn ngồi chờ ở đó, bộ dáng rất đáng yêu.
"Ăn ngon thật ~~" Thẩm Việt vừa ăn vừa phát ra âm thanh quái dị.
Dù hành động của cậu ta kỳ lạ nhưng cũng không cảm thấy thô lỗ mà ngược lại còn có vài phần đáng yêu, tuy nhiên Tống Ngọc Trạch vẫn xụ mặt nói: "Trong miệng có đồ ăn thì không được nói chuyện."
"Ừm ừm." Thẩm Việt nuốt xuống, hé miệng nói: "Ăn hết rồi, có thể nói chuyện được chưa? Tiểu Trạch, cậu thật sự muốn làm bác sĩ sao? Tôi cảm thấy nếu cậu mở tiệm cơm nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền."
Tống Ngọc Trạch: "Bản lĩnh chữa bệnh của tôi so với nấu ăn còn tốt hơn nhiều, cậu muốn thử không?"
Thẩm Việt ngoan ngoãn ngậm miệng ăn cơm, ăn một chén, lại ăn thêm một chén mới vuốt bụng nhỏ đã phình lên dựa vào ghế vẻ mặt thoả mãn, bộ dáng thoạt nhìn lười biếng.
Tống Ngọc Trạch ăn cơm chậm hơn nhiều, Thẩm Việt ăn xong hai chén, y mới ăn hơn phân nửa chén thứ nhất.
Bộ dáng y ăn cơm như là hình ảnh trong phim được cắt nối biên tập, mỗi một bức đều chậm rãi đồng thời còn mang theo mỹ cảm.
Thẩm Việt nhìn y chằm chằm một hồi, nói: "Trách không được gầy như thế."
Chờ Tống Ngọc Trạch ăn cơm xong, Thẩm Việt cũng gần như đã tiêu hóa hết thức ăn, chủ động đứng dậy đi rửa chén.
Hệ tiêu hoá của cậu ta không phải người bình thường có thể so được, bằng không cậu ta tham ăn như thế mà còn duy trì được dáng người mảnh khảnh này cũng thật sự chẳng dễ dàng gì.
Chén đã rửa xong, cơm cũng cọ rồi, Thẩm Việt ngoan ngoãn về phòng của mình.
Thời gian là thứ mà trong lúc bạn lơ đãng thì nó đã yên lặng trôi qua rất nhanh, khi bạn ngẫu nhiên dừng chân quay đầu nhìn lại, bạn sẽ phát hiện, nguyên lai đã qua lâu như thế rồi.
Năm thứ hai đại học, như cũ không có chuyện lớn gì xảy ra.
Tống Ngọc Trạch vẫn duy trì bộ dáng người sống chớ gần, mỗi ngày chỉ qua lại giữa ba nơi, phòng học, phòng thí nghiệm, phòng trọ.
À, còn nhặt được một con mèo tên Thẩm Việt thường xuyên đến cọ cơm dài hạn.
Mùa đông năm nay tuyết không rơi, chỉ so với ngày thường lạnh hơn nhiều.
Tống Ngọc Trạch mặc một chiếc áo len màu đen, cổ quấn một chiếc khăn choàng màu trắng, tay đẩy xe mua vật dụng trong siêu thị.
Khăn choàng cổ che đến mũi nên chỉ lộ ra một đoạn sống mũi thẳng tắp cùng hai mắt phiếm lạnh, cho dù như vậy nhưng nếu ai nhìn qua y cũng sẽ nhịn không được nghĩ ở trong lòng, người này, tuyệt đối lớn lên rất xinh đẹp.
"Ba ba, con muốn cái này." Một đứa bé trai kháu khỉnh đáng yêu ôm một chiếc ô tô đồ chơi, hai tròng mắt đen bóng chờ mong nhìn cha của nó, nói.
"Không được, các loại kiểu dáng ô tô trong nhà đều mua rất nhiều rồi, cái trong tay con đang cầm ở nhà cũng có, không cần mua, để lại đi." Mẹ đứa nhỏ xụ mặt nói.
Bé trai bĩu môi, lộ ra biểu tình thất vọng, bất quá cũng ngoan ngoãn trả xe lại chỗ cũ.
Cha đứa nhỏ cười nói: "Được rồi, sắp đến tết nên cứ để con nó vui vẻ, mua cho con đi." Nói xong, lấy món đồ chơi kia bỏ vào xe đẩy.
Đứa bé trai ôm chặt đùi cha của nó, ngẩng khuôn mặt nhỏ dùng ánh mắt sùng bái nói: "Ba ba, con thương ba nhất."
"Ừ, ba cũng thương con." Nam nhân một tay bế đứa nhỏ lên, ôm trong khuỷu tay, dùng râu trên cằm cọ mặt đứa nhỏ, chọc nó không ngừng cười khanh khách.
"Anh đó, chiều chuộng nó đi, cha con hai người tương thân tương ái, còn tôi đây chính là người xấu." Nữ nhân cười nói.
Một nhà ba người tràn đầy tình cảm gia đình dần đi xa.
Tống Ngọc Trạch không biết vì sao lại nhìn chằm chằm bọn họ trong chốc lát, thẳng đến khi bị người đụng phải mới hồi thần lại.
"Một mình như vậy, đứng chắn ở chỗ này làm cái gì, chẳng thấy mọi người không vào được sao." Gã đàn ông đụng vào y hùng hùng hổ hổ nói.
Tống Ngọc Trạch rũ mắt, không nói gì.
Y nhanh chóng chọn xong những vật dụng cần mua vào ngày tết rồi đẩy xe đi đến quầy thanh toán.
Hai tay xách theo túi đồ nặng nề, Tống Ngọc Trạch