---•---
Chỗ mà Tôn Lê Lê nói nằm trong một tòa biệt thự, mỗi ngày chỉ bán với số bàn nhất định, không có thực đơn, không tiếp khách lạ bất kể ra giá bao nhiêu.
Bên trong được trang hoàng theo phong cách hiện đại, thời điểm bọn họ vừa vào lập tức có người dẫn đến phòng VIP.
Đây là một nơi thực yên tĩnh thoải mái, tính bảo mật cũng rất cao.
Tống Ngọc Trạch ngồi cạnh Tống Trấn, còn Tôn Lê Lê ngồi đối diện với Tống Trấn.
Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được bày ra đầy bàn, chúng được bài trí trên những chiếc dĩa tinh xảo, hình thức thập phần mê người.
Trừ một ít sơn trân hải vị như bào ngư, vi cá, tổ yến, những món khác cũng rất đặc sắc.
Tôn Lê Lê vẫn luôn ân cần gắp thức ăn cho Tống Trấn, nói một ít việc thú vị xảy ra ở nước ngoài, hoặc hỏi han Tống Trấn vài chuyện. Khắp phòng đều là âm thanh điềm mỹ cùng tiếng cười thanh thúy của Tôn Lê Lê.
Rõ ràng Tống Ngọc Trạch cảm thấy thức ăn rất ngon nhưng ăn một hồi thì hương vị cũng thay đổi.
Trong lòng của y có chút tức giận, giận cái gì y không rõ, nhưng dù sao cũng không còn tâm trạng ăn uống, đũa có đũa không mà gắp lấy lệ.
"Tiểu Trạch, cậu học ở A đại sao? Tôi cũng có chị em tốt học ở đó, cô ấy ở trong hội học sinh của các cậu, tôi có thể kêu cô ấy chiếu cố cậu một chút."
Tôn Lê Lê đột nhiên cười nói với Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch nhíu mày, đối với xưng hô của Tôn Lê Lê cảm thấy không kiên nhẫn, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Không cần."
Lần thứ hai Tôn Lê Lê tay mềm chạm vào đinh cứng, cũng không khỏi thu lại tươi cười trên mặt.
Cô ta lớn lên xinh đẹp, lại là cháu gái mà Tôn gia sủng ái nhất, từ nhỏ được chúng tinh phủng nguyệt lớn lên, hầu như không có nam sinh nào sẽ tỏ thái độ với cô. Mà khi mở miệng nói chuyện với Tống Ngọc Trạch lại thường bị rước nhục, vì e ngại mặt mũi Tống Trấn nên không thể tỏ thái độ, trong lòng tức giận nhưng lại chẳng nói gì, cũng không thèm để ý tới Tống Ngọc Trạch nữa.
Tống Trấn thấy Tống Ngọc Trạch ăn rất ít nên gắp thêm mấy đũa thức ăn vào chén của y: "Sao vậy, không thích ăn? Vậy đợi chút nữa dẫn con đi ăn chỗ khác."
Tống Ngọc Trạch lắc đầu, ăn một chút món mà Tống Trấn đã gắp.
Tôn Lê Lê nũng nịu nói với Tống Trấn: "Trấn ca, em cũng muốn anh gắp cho em."
Tống Trấn: "Tay cô bị chặt đứt rồi?"
Nếu là cô gái khác nghe được lời này từ người mình thích thì đã sớm thương tâm khổ sở đến chết rồi. Mà Tôn Lê Lê lại chỉ hừ một tiếng, nói: "Đãi ngộ thật quá khác biệt, đáng ghét."
Tống Trấn cười cười: "Cô cũng không phải con tôi."
Tôn Lê Lê cũng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu bên má: "Em mới không muốn làm con anh, em muốn làm bạn gái anh. Được không?"
Tống Trấn không nói được, cũng chẳng nói không.
Hắn chỉ xem như Tôn Lê Lê đang nói đùa, căn bản không để trong lòng.
Tống Ngọc Trạch nghe hai người đối thoại cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, y đặt đũa xuống bàn: "Tôi không ăn nữa, hai người ăn đi, tôi ra ngoài đi dạo một chút." Nói xong lập tức đứng dậy rời đi.
Tống Trấn tưởng Tống Ngọc Trạch không thoải mái cũng lập tức đứng dậy đuổi theo.
Tôn Lê Lê thấy hai người bỏ mình ở lại mà đi hết thì tức giận ném mạnh đôi đũa xuống bàn, rất là bất mãn đối với Tống Ngọc Trạch. Lưng tựa vào ghế, ngồi ôm cánh tay nhỏ giọng mắng: "Loại người gì chẳng biết, thật không có tố chất, tôi vẫn còn chưa ăn xong mà."
Tống Ngọc Trạch cũng không biết chính mình xảy ra chuyện gì, nghe Tôn Lê Lê nói thích Tống Trấn mà Tống Trấn lại không cự tuyệt, trong lòng tự dưng bực bội.
Loại cảm xúc này không hề có căn nguyên, không hề có đạo lý, chỉ là rất tức giận rất không vui, không muốn nhìn Tống Trấn cùng cô gái kia thêm một chút nào nữa.
Tống Trấn giữ Tống Ngọc Trạch lại, hỏi: "Sao ăn ít như vậy? Cơ thể không thoải mái?"
Tống Ngọc Trạch nhìn sự quan tâm trong mắt Tống Trấn thì cảm thấy không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Không cần ông bận tâm, trở về với Tôn tiểu thư của ông đi."
Tống Trấn dở khóc dở cười: "Cái gì mà Tôn tiểu thư của ta, đừng nói linh tinh, cô ấy căn bản chỉ là một tiểu hài tử, sao ta lại có ý khác được chứ."
Trong lòng Tống Ngọc Trạch dễ chịu một chút, nhìn Tống Trấn nói: "Ông biết là được, ông cũng không còn trẻ nữa, đừng dây dưa không rõ với mấy loại nữ hài như vậy, nếu muốn tìm bạn đời thì tìm người nào đứng đắn..." Những lời còn lại đột nhiên không nói được nữa, bị chính mình nghẹn ở cổ họng, thậm chí cảm thấy có chút ủy khuất, vì cái gì y phải nhọc lòng chuyện của Tống Trấn chứ!
Tống Trấn nghe y nói vậy thì nhíu mày: "Chuyện của ta, con đừng quản."
Tống Ngọc Trạch quay mặt đi không nhìn Tống Trấn, cảm giác bực bội lúc nãy lại nổi lên, lạnh lùng nói: "Ông cho rằng tôi rất muốn quản chuyện của ông?"
Không khí giữa hai người đột nhiên cứng lại, Tống Trấn rút một điếu thuốc ra, biểu tình trên mặt thật sự khó coi. Khi nghe Tống Ngọc Trạch kêu hắn đi tìm người khác, hắn liền nhịn không được cảm thấy khó chịu.
Hắn có thể chịu đựng không làm điều gì khiến Tống Ngọc Trạch khó xử, vì sao Tống Ngọc Trạch vẫn luôn muốn đẩy hắn cho người khác?
Lúc này Tôn Lê Lê đi ra, thấy biểu tình hai người đều không tốt liền đi đến bên cạnh Tống Trấn, kéo áo hắn nói: "Trấn ca, anh cãi nhau với Tiểu Trạch?"
Sắc mặt Tống Trấn trầm xuống: "Không có, được rồi, đều lên xe đi."
Nói xong hắn lại đi lấy xe đến đón hai người.
Tôn Lê Lê nói: "Trấn ca, hiện tại vẫn còn sớm mà, em chưa muốn về, em đã mời anh ăn cơm rồi vậy anh có thể chở em đi xem phim không?"
Tống Trấn vốn dĩ muốn cự tuyệt nhưng khi nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Tống Ngọc Trạch, liền nói: "Được, vậy tôi đưa Tiểu Trạch về trước."
Tôn Lê Lê vui vẻ hô lên: "Thật sao? Yeah!!! Trấn ca tốt nhất."
Tống Ngọc Trạch đưa tầm mắt hướng về cửa sổ, trên mặt nhìn không ra biểu tình.
Khi đến nơi, không cần Tống Trấn nói thì y đã tự mình bước xuống, đóng cửa xe lại.
Tôn Lê Lê cũng xuống xe, nói với Tống Ngọc Trạch: "Tạm biệt Tiểu Trạch, buổi tối ngủ sớm một chút nha." Nói xong lập tức đi lên ngồi vào ghế phụ.
Tống Trấn cũng chẳng liếc mắt nhìn Tống Ngọc Trạch một cái, lập tức khởi động xe chạy đi.
Tống Ngọc Trạch đứng nơi đó nhìn chiếc xe nghênh ngang phóng đi, trong lòng khó chịu muốn chết, y yên lặng đứng nhìn thật lâu, một lúc sau mới nhẹ nhàng nhả ra một câu: "Tống Trấn, ông khốn kiếp."
Buổi tối Tống Trấn trở về thì nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đã trải sẵn chiếu dưới đất cho hắn, còn có gối đầu.
Hắn xoa giữa mày, xem ra là bị đuổi xuống giường.
Kỳ thật Tống Ngọc Trạch chưa ngủ, nghe được tiếng Tống Trấn trở về, trong lòng còn oán giận một câu, rõ ràng nói không có ý tứ gì