---•---
Thẩm Việt quấn lấy Tống Ngọc Trạch một hồi, nói muốn ở lại ngủ cùng y nhưng bị Tống Ngọc Trạch đuổi đi.
Không có tiếng của Thẩm Việt trong phòng lập tức yên tĩnh, Tống Ngọc Trạch cầm sách ngồi trên sô pha xem.
Nếu là trước kia, lúc đọc sách y tuyệt đối rất nghiêm túc, nhưng bây giờ xem một hồi lại đưa mắt nhìn điện thoại trên bàn trà.
Mãi cho đến 8 giờ, Tống Trấn cũng chưa gọi tới.
Tống Ngọc Trạch cất sách, đứng dậy cầm quần áo vào phòng tắm.
Trong phòng tắm không có điều hòa, Tống Ngọc Trạch cũng chỉ nhanh chóng tắm vòi sen một hồi rồi đi ra. Y một bên xoa mái tóc ẩm ướt, một bên cầm điện thoại lên xem.
Nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Tống Trấn, y nhấp miệng lộ ra ý cười, một tay tiếp tục lau tóc, tay kia cầm điện thoại gọi lại.
Một lát sau đầu bên kia mới bắt máy, Tống Ngọc Trạch nghe thấy tiếng nước chảy.
Y dừng một chút, hỏi: "Ông đang tắm?"
Tống Trấn thấp giọng ừ, thanh âm của hắn hỗn tạp với tiếng nước từ vòi sen chảy ra.
Không biết sao mặt Tống Ngọc Trạch hơi hồng, trong đầu y nhanh chóng miêu tả bộ dáng trần trụi cao lớn của Tống Trấn dưới vòi sen, dòng nước chảy qua thân thể hắn, phi thường gợi cảm.
"Vậy chút nữa tôi gọi lại, ông...Ông tắm trước đi." Tống Ngọc Trạch bị hình ảnh bản thân tưởng tượng ra dụ hoặc rồi, đỏ mặt muốn cúp điện thoại.
Y thậm chí cảm nhận được phía dưới của mình có phản ứng.
"Không sao, ta tắm xong rồi." Âm thanh dễ nghe của Tống Trấn mang theo tiếng cười khẽ, quả nhiên một lúc sau nước đã ngừng chảy.
Tống Ngọc Trạch bình ổn nhịp tim lại, nói: "Ừm." Rồi mới cầm điện thoại đi vào phòng.
"Ăn cơm chưa?" Tống Trấn vừa lau mình vừa nói chuyện cùng y.
"Rồi, hôm nay Thẩm Việt xuất viện, tôi làm cho cậu ấy một bàn đồ ăn. Tôi cũng ăn rất no." Tống Ngọc Trạch chọn tư thế thoải mái dựa vào giường, trong mắt tràn đầy thích ý nhẹ nhàng.
Tống Trấn không vui nói: "Tiện nghi cho tiểu tử kia, ta còn không được ăn."
Tống Ngọc Trạch bất đắc dĩ: "Cả chuyện này ông cũng ghen, trước kia tôi nấu cho ông ăn còn ít sao?"
Tống Trấn: "Mặc kệ, sau này không được nấu cơm cho nó, chỉ có thể làm cho ta ăn."
Tống Ngọc Trạch cười cười: "Ông càng nói càng hăng có đúng không."
Trong lòng Tống Trấn xác thật muốn như vậy, nhưng hắn biết chuyện này không thể thực hiện được nên cũng chỉ nói ngoài miệng thôi. Hắn nghe được trong giọng nói thanh lãnh của Tống Ngọc Trạch mang theo ý cười, khiến lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy.
Hắn đốt điếu thuốc, ngồi ở mép giường rít hai hơi, ánh mắt hơi trầm xuống dựa vào lưng giường mở miệng gọi một tiếng: "Tiểu Trạch..."
Âm thanh vốn dĩ trầm thấp gợi cảm, nghe vào khiến tai phát ngứa.
Hắn cứ như vậy thấp giọng gọi tên y, Tống Ngọc Trạch thật sự chịu không nổi.
Tay Tống Ngọc Trạch cầm điện thoại nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi ừm một tiếng.
Chỉ là như vậy, trong không khí tựa hồ bắt đầu tràn ngập một thứ vô hình, quấn quanh bốn phía của hai người, vừa ngọt ngào lại chua xót.
Một lúc sau Tống Trấn lại nói: "Tiểu Trạch, ta rất nhớ con."
"Tôi cũng vậy."
Rõ ràng mới tách ra mấy ngày lại rất muốn rất muốn đối phương, chẳng sợ mỗi lần gọi điện thoại đều nói câu đó một lần nhưng khi nghe thanh âm quen thuộc kia, tưởng niệm trong lòng lại bắt đầu sinh trưởng dữ dội.
"Còn hai ngày...Chính là ngày nghỉ, tôi về tìm ông." Tống Ngọc Trạch nhẹ giọng nói.
Tống Trấn ngẩng đầu, rít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi nhả ra một vòng khói, khàn giọng nói: "Nhưng làm sao bây giờ, dường như chờ không kịp. Tiểu Trạch...Ta hiện tại rất muốn hung hăng yêu thương con."
Âm thanh khó nhịn, áp lực, tràn ngập tình dục trực tiếp lọt vào tai khiến tim Tống Ngọc Trạch đập nhanh hơn, bên tai phiếm hồng, đầu cũng thấy mông lung, dục vọng phía dưới đã sớm ngẩng đầu lại càng thêm mãnh liệt.
Y không nói chuyện, mày hơi nhíu lại, đưa bàn tay vào bên trong, sờ lên chỗ đó.
Tống Trấn nghe thấy đầu bên kia yên tĩnh, tiếp theo lại là tiếng thở dốc rất nhỏ, ánh mắt hắn sâu thẳm. Đem điếu thuốc trong tay dập tắt.
"Tiểu Trạch, con đang...Tự an ủi?"
Tâm Tống Ngọc Trạch nhảy dựng, ngay sau đó khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi nói: "Nghe được sao...ưm..."
Tuy rằng có hơi thẹn thùng, nhưng nghĩ đến Tống Trấn nghe thấy âm thanh chính mình đang tự an ủi, y lại nhịn không được hưng phấn, tốc độ trên tay cũng dần nhanh hơn.
Chỉ là không có Tống Trấn làm cho thoải mái, y nhớ đến khi ở trong khoang miệng ướt át của Tống Trấn, cảm giác liếm láp hữu lực, càng thấy bản thân tự làm thật không thoải mái.
Nghĩ như vậy, y cũng thấp giọng nói vào điện thoại: "Không có ông làm cho thoải mái."
Tống Trấn cười cười: "Tự mình làm khẳng định sẽ không sướng, để ta thao con đến bắn, lúc đó mới sướng." Âm thanh đè thấp mang theo ái muội, cực kỳ có cảm giác.
Tống Ngọc Trạch nghe mà đầu phát đau, tất cả dục vọng đều theo lời nói của Tống Trấn quét đến toàn thân, tựa hồ tất cả nguồn nhiệt đều tập trung vào đồ vật trong tay. Khiến y phát ra một ít âm thanh nhỏ, nghe như là rên rỉ.
Ánh mắt Tống Trấn ngày càng sâu, nghĩ đến Tống Ngọc Trạch ở đầu bên kia đang làm việc tư mật này, dục vọng của hắn cũng bắt đầu rục rịch.
"Tiểu Trạch. Cởi quần áo ra." Chậm rãi, âm thanh hướng dẫn vang lên.
Tống Ngọc Trạch sửng sốt, ừm một tiếng rồi để điện thoại ở bên cạnh, bắt đầu cởi quần áo, tuy rằng biết Tống Trấn không nhìn thấy nhưng trên mặt y vẫn như cũ là đỏ ửng ngượng ngùng, càng tôn lên da thịt trắng tuyết.
"Cởi hết rồi sao?"
"Ừm."
"Tuy rằng đã nói mọi thứ Tiểu Trạch sở hữu đều là của ta, nhưng hiện tại không gặp con được, con thay ta sờ chính mình được không?"
Đại khái do không gian khép kín, bóng đêm mê hoặc, âm thanh của tình nhân khẽ khàng vang lên khiến đầu óc y vừa tê dại lại vừa thẹn thùng, tim Tống Ngọc đang bang bang nhảy lên cùng với giọng nói có chút run run mở miệng hỏi: "Sờ...Chỗ nào?"
Tống Trấn nói: "Tiểu Trạch hy vọng ta sờ chỗ nào?"
"...Tôi không biết..." Tống Ngọc Trạch nhỏ giọng đáp, y đã cảm thấy thẹn vô cùng, có cảm giác Tống Trấn đang nhìn vào mỗi một tất trên thân thể mình.
Tống Trấn đè nặng giọng, dẫn đường nói: "Vậy trước tiên sờ đầu vú ta thích nhất..."
Tống Ngọc Trạch khẽ cắn môi, ngón ta chuyển qua phần ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu vú đã đứng thẳng, không biết vì sao, rõ ràng là chính mình đang làm nhưng bởi vì có Tống Trấn dẫn đường nên lại cảm thấy như lòng bàn tay thô ráp hữu lực của hắn đang cọ xát xoa nắn y.
"Hưm...."