---•---
Trương Thanh Dữ cùng Tống Ngọc Trạch đi đến bàn ăn ngồi xuống, hắn lấy ra một điếu thuốc, hỏi Tống Ngọc Trạch: "Không ngại chứ."
Tống Ngọc Trạch hơi ngẩn người, nói: "Không sao." Y nghĩ thầm, có lẽ Trương Thanh Dữ thay đổi rồi, ít nhất lúc trước hắn tuyệt đối sẽ không lễ phép dò hỏi ý kiến của người khác như thế.
Trương Thanh Dữ cười cười, hơi nghiêng đầu đốt thuốc.
Từ chỗ Tống Ngọc Trạch nhìn qua vừa lúc thấy được sống mũi cao thẳng của hắn, đường cong bên mặt rất hoàn mỹ. Môi cũng thật đẹp, khác với đường nét hung hãn của Tống Trấn, diện mạo hắn tuy rất có phong vị nam nhân, nhưng cũng có phần tinh xảo tuấn mỹ.
Hơn nữa cả người hắn thân cao, vai rộng, chân dài, ngồi ở đằng kia như là người mẫu trên một trang bìa tạp chí nổi tiếng nào đó.
Trách không được Thẩm Việt lại thích hắn như vậy, xác thật có một vẻ ngoài rất tốt.
Nhưng còn về tính cách của Trương Thanh Dữ thì Tống Ngọc Trạch không dám gật bừa. Khi đó ấn tượng của y đối với hắn quá mức sâu sắc, âm tình bất định, thủ đoạn độc ác, rất khó dây vào.
Dù hiện tại hắn đã trưởng thành, trở nên chín chắn nhưng cảm giác sẽ không bao giờ gạt người.
Có một loại người, khiến người khác vô luận như thế nào cũng không muốn đến gần, bởi vì khi hắn đứng ở đó, bọn họ liền biết người này rất nguy hiểm.
Dù bây giờ Trương Thanh Dữ biểu hiện ra dáng vẻ ưu nhã trầm ổn cũng sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy hắn ngày càng không thể nhìn thấu mà thôi.
"Nghe nói cậu học đến cao trung thì nhảy lớp, hiện tại học y ở A đại?" Trương Thanh Dữ tùy ý dựa vào lưng ghế, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay hút một hơi, chẳng chút để ý hỏi.
"Ừm." Tống Ngọc Trạch vừa ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt Trương Thanh Dữ xuyên thấu qua màn khói mỏng nhìn lại đây, trong lòng y nhảy dựng, ánh mắt của đối phương có tính xâm lược quá mạnh.
Nhưng khi nhìn một lần nữa, thì lại cảm thấy bình thường.
Trong lòng vẫn không quá thoải mái, vốn dĩ thái độ của y đối với Trương Thanh Dữ chỉ mang theo ý tứ kính nhi viễn chi. Y nhẹ nhàng vuốt ly nước trong tay, cúi đầu, sắc mặt lãnh đạm, bộ dáng không muốn nhiều lời.
•Kính nhi viễn chi: mang tâm thái kính trọng, chỉ nhìn từ xa nhưng không muốn đến gần.
Trương Thanh Dữ tinh tế nhìn y một hồi, đột nhiên nói: "Gần đây rảnh rỗi, hôm nào dẫn tôi đến trường cậu tham quan một chút được không?"
Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt trả lời: "Không có gì đẹp."
Trương Thanh Dữ: "Còn chưa xem qua sao lại biết đẹp hay không?"
Tống Ngọc Trạch trầm mặc một chút, nói: "...Tôi không rảnh."
Trương Thanh Dữ vốn đang lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe y nói như vậy cũng không tức giận, hắn chỉ khẽ cười một tiếng, chậm rãi đứng dậy kề sát vào Tống Ngọc Trạch, giọng nói mang theo ý cười: "Thật ra cậu một chút cũng chẳng thay đổi."
Tống Ngọc Trạch ngửi thấy mùi nước hoa trên người Trương Thanh Dữ, hương vị rất nhạt, có cảm giác trầm ổn không nói nên lời, ngược lại rất hợp với khí chất hiện tại của hắn.
Ngón tay thon dài của Trương Thanh Dữ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lại kề sát vào y hơn: "Cậu không rảnh...Hay không muốn nhìn thấy tôi?" Thanh âm của hắn giàu từ tính, hơn nữa lại cố ý đè thấp ngữ điệu, nghe vào như là đang tán tỉnh.
Tống Ngọc Trạch theo bản năng nhích qua bên cạnh một chút, rồi mới thực đạm nhiên mà nói: "Ừm, không muốn gặp lại cậu. Tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp làm bạn."
Trương Thanh Dữ nhướng mày trở về chỗ ngồi, không nói gì, nhìn biểu tình của hắn cũng chẳng giống tức giận, thật ra tâm tình còn rất tốt.
Bọn họ xác thật không thích hợp làm bạn, mà càng thích hợp có một mối quan hệ thân mật hơn. Trong lòng Trương Thanh Dữ vui sướng nghĩ.
Lúc này, Thẩm Việt đã làm xong đồ ăn bưng ra.
Tống Ngọc Trạch đứng dậy giúp y mang đồ ăn dọn lên bàn.
Thẩm Việt cầm chai rượu mở ra, muốn rót cho hai người. Tống Ngọc Trạch còn chưa nói thì Trương Thanh Dữ đã giành trước: "Cậu ấy không uống."
Thẩm Việt sửng sốt, Trương Thanh Dữ nhìn Tống Ngọc Trạch: "Cậu ấy yếu quá, uống một ly là say rồi."
Tống Ngọc Trạch liếc mắt nhìn hắn, nghĩ đến lần đầu tiên mình uống rượu là bị Trương Thanh Dữ ép. Y nói với Thẩm Việt: "Ừm, hai người uống là được rồi."
Thẩm Việt gật đầu, nói: "Thật đáng tiếc." Lại cẩn thận như trưng cầu ý kiến mà nhìn Trương Thanh Dữ: "Vậy...Hai chúng ta uống ha."
Trương Thanh Dữ đẩy ly rượu qua: "Được thôi, rót đầy đi."
Thẩm Việt nở nụ cười, giúp hắn rót rượu, sau đó lại rót cho mình, rồi mới nói với Trương Thanh Dữ: "Ừm, chúng ta cạn ly trước. Cảm ơn anh lần trước giúp tôi."
Khóe miệng Trương Thanh Dữ như có như không nở nụ cười, cùng cậu ta chạm ly rồi mới uống một chút.
Thẩm Việt thấy hắn uống rượu, trong lòng có chút hưng phấn nho nhỏ, cảm thấy dáng vẻ Trương Thanh Dữ uống rượu thật sự rất mê người. Lại nghĩ đến ly rượu đó của Trương Thanh Dữ đã cùng ly mình chạm qua, cậu ta cũng cảm thấy vui vẻ mà uống hết. Vốn dĩ rượu chua xót cũng bị cậu ta nếm ra một ít vị ngọt.
Trương Thanh Dữ nhướng mày, tán thưởng: "Tửu lượng không tồi." Nói xong, hắn cầm chai rượu rót thêm cho Thẩm Việt: "Ly thứ hai này, chúc mừng bạn học cũ bọn tôi vì nhờ cậu mà có duyên gặp lại, tôi cũng cảm ơn cậu."
Hiện tại trong mắt Thẩm Việt đều là hình ảnh Trương Thanh Dữ rót rượu cho mình, cũng không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ lo khẩn trương uống hết ly rượu này.
Sau khi hai ly vào bụng, trên gương mặt trắng nõn của Thẩm Việt đã hiện ra một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, ngược lại Trương Thanh Dữ một chút phản ứng cũng không có.
Tống Ngọc Trạch nhíu mi, nói với Thẩm Việt nói: "Được rồi, bụng đói uống rượu dễ say, ăn chút đồ ăn trước đi."
Thẩm Việt ngoan ngoãn nói: "Ừm." Bộ dáng ngoan ngoãn của cậu ta rất đáng yêu, trên mặt mang theo ửng hồng nhàn nhạt, dưới ánh đèn càng khiến vẻ mặt này thêm tú mỹ tinh xảo. Đại khái cảm thấy vừa rồi mình hoàn toàn bị Trương Thanh Dữ nắm mũi dắt đi có hơi mất mặt, ngượng ngùng mà gãi đầu, lại trộm nhìn Trương Thanh Dữ vài lần.
Tống Ngọc Trạch nhìn hành động đáng yêu của cậu ta cũng muốn bật cười, nhưng không