---•---
Trong căn phòng to lớn mở máy sưởi, Tống Trấn ngồi trên giường, lưng dựa vào gối mềm hút thuốc, hắn lười biếng cong một chân, chân còn lại thì duỗi thẳng ra, nửa người trên tinh tráng trần trụi được quấn quanh bằng băng vải trắng.
Nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài, hắn ngây ra, lỡ rít một hơi thật mạnh nên sặc đến ho khan vài tiếng, khiến cho miệng vết thương bị động đến mà đau đớn.
Tống Trấn không rảnh lo đau, lập tức đứng dậy ấn thuốc xuống gạt tàn. Chờ khi thấy rõ người bước vào, hắn mắng một tiếng thô tục, lại lười biếng ngồi trở về.
Độc Xà cười nói: "Trấn ca, sao rồi?"
Tống Trấn ờ một tiếng, thần sắc không kiên nhẫn, nói: "Không chết được. Giúp tôi mở cửa sổ đi."
Ngày mùa đông Độc Xà vẫn còn mặc tây trang thẳng tắp, hắn kéo cà vạt vừa đi vào vừa nói: "Lạnh như thế mở cửa sổ làm gì, em còn thấy lạnh đây."
Tống Trấn: "Nhiều lời quá, Tiểu Trạch không cho phép tôi hút thuốc, tôi muốn tán mùi thuốc đi."
Độc Xà kinh ngạc, sau đó lại cười chế nhạo, đưa mắt liếc gạt tàn: "Này, thật không nhận ra Trấn ca nha, chỉ nghe qua sợ vợ, chưa thấy sợ con trai bao giờ."
Tống Trấn nghe xong cũng không tức giận, cười mắng một tiếng: "Biến." Trong lòng không khỏi đắc ý, con hắn còn không phải là vợ hắn sao.
Độc Xà đi qua cầm gạt tàn, ngồi trên sô pha lười biếng lấy thuốc ra hút, nói: "Đừng mở cửa sổ, nói em hút được rồi."
Tống Trấn không nói gì, ôm tay nhìn hắn rít mây nhả khói, hỏi: "Công ty sao rồi? A Long đâu?"
Độc Xà nói: "Khá tốt, A Long rất cao tay, sau khi anh trúng đạn thì trong bang lộn xộn vô cùng, nhưng đều bị tiểu tử A Long dẹp loạn. Chậc." Hắn cười nói: "Không nghĩ đến, tiểu tử A Long kia còn rất khá trong việc này."
Tống Trấn: "Vô nghĩa, người nối nghiệp tôi nhìn trúng sao có thể kém."
Độc Xà ở trước mặt người khác thì cung cung kính kính với Tống Trấn, thời điểm chỉ có hai người thì lại nói chuyện như anh em tốt. Hắn rít điếu thuốc, xoa xoa huyệt thái dương, thoạt nhìn có phần mỏi mệt.
Rồi mở miệng nói: "Lôi Phóng đã chết. Ngày hôm qua."
Tống Trấn không nói gì.
Độc Xà tiếp tục: "Lôi Doanh lên nắm quyền, tiểu tử Lôi Viêm kia trốn về Nhật Bản. Mẹ nó, tiểu tử kia chạy cũng nhanh đó chứ, bằng không ông đây nhất định sẽ một phát bắn chết tên đó."
Sắc mặt Tống Trấn bất biến, vô biểu tình nói: "Không sao cả, dù gì tên nổ súng kia cũng đã bị tôi đâm một dao vào huyệt thái dương, xem như là báo thù. Chuyện này kết thúc được rồi."
Độc Xà trầm mặc một hồi, rồi nhìn Tống Trấn hỏi: "Trấn ca, anh thật sự muốn rời khỏi sao?" Trong giọng nói của hắn ngăn không được tiếc nuối, giống như nếu Tống Trấn rời khỏi hắc đạo thì sẽ lãng phí một nhân tài.
Tống Trấn cười cười, nói: "Không làm nữa, tôi có chuyện càng quan trọng hơn. Ý nghĩa hơn chuyện này nhiều."
Cuộc sống vết đao liếm huyết đã không còn thích hợp với hắn, hắn bị người ràng buộc, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện.
Độc Xà nhìn Tống Trấn một hồi, xác định Tống Trấn nói là thật. Hắn thở dài đứng lên, đi qua nhẹ nhàng đặt nắm tay lên vai Tống Trấn: "Được rồi, nhưng chỉ cần Trấn ca còn sống ngày nào, anh vẫn là lão đại của em, có chuyện gì thì có thể tìm em."
Tống Trấn gật đầu, sau đó cũng rũ mắt.
Độc Xà cười nói: "Vậy không quấy rầy Trấn ca nữa, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, em đi đây." Nói rồi cũng bước ra ngoài.
Hắn đi đến phòng khách, vừa lúc Tống Ngọc Trạch trở về.
Độc Xà thấy Tống Ngọc Trạch thì sửng sờ, tuy rằng biết Tống Trấn có một đứa con trai bảo bối, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp y, hắn không nghĩ đến con trai của Trấn ca lại xinh đẹp như thế, thật sự xinh đẹp, khiến cho người khác kinh diễm.
Trong tay Tống Ngọc Trạch còn xách theo đồ, biết đối phương là bạn của Tống Trấn nên cũng lễ phép gật đầu với Độc Xà.
Lúc Độc Xà đi ngang qua, vỗ vai Tống Ngọc Trạch: "Chăm sóc cho cha cậu thật tốt."
Tống Ngọc Trạch cứng đờ, trên mặt xuất hiện biểu tình dở khóc dở cười, đành phải gật đầu, nói: "Ngài đi thong thả."
Bên ngoài biệt thự vẫn được đề phòng nghiêm ngặt, nhân viên y tá cùng với những người khác đều đã rời đi hết, bây giờ bên trong cũng chẳng còn ai.
Tống Ngọc Trạch mang nguyên liệu mua về để trong bếp, rồi mới tiến vào phòng Tống Trấn.
Vừa mới bước vào, y lập tức nhíu mày nhìn Tống Trấn: "Ông hút thuốc?"
Vẻ mặt Tống Trấn đứng đắn nói: "Không có, vừa rồi có người đến thăm ta, hắn hút."
Tống Ngọc Trạch đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu xuống dán sát vào mặt Tống Trấn, ngửi ngửi rồi đáp: "Nói dối."
Tống Trấn cười cười, đè gáy Tống Ngọc Trạch lại hôn lên môi y.
Tống Ngọc Trạch tùy ý để hắn hôn một hồi, rồi mới đứng dậy nói: "Hút thuốc không tốt cho sự khôi phục của thân thể, mấy ngày này không được hút. Tôi đi làm cơm chiều, có việc gì thì kêu tôi."
Tống Trấn nói: "Lại là cháo nấu với thuốc? Ăn ngán rồi, khi nào ta mới được ăn cơm."
Tống Ngọc Trạch trừng mắt nhìn hắn: "Ông hút thuốc nhiều thêm chút nữa, thân thể càng nhanh khỏe là ông có thể ăn cơm."
Tống Trấn tự biết đuối lý, đầu hàng không nói nữa, lấy máy tính bảng ra chơi.
Thật ra, Tống Trấn đương nhiên có thể ăn cơm, nhưng cháo nấu với thuốc mà Tống Ngọc Trạch làm có lợi đối với việc khôi phục thân thể, vì vậy y mới mỗi ngày nấu cho Tống Trấn. Y bỏ thêm vào vài vị thuốc, tuy có mùi hơi nặng nhưng lại không hề khó ăn, tốn thời gian nấu lâu một chút, hương vị cũng không tệ.
Chẳng qua mỗi ngày Tống Trấn đều ăn cháo, dù có ngon thì cũng cảm thấy ngán.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp bay ra mùi thuốc nồng nặc, Tống Trấn nhíu mày chơi game, hung hăng ấn vài cái, giết chết một đám quái.
Lúc Tống Ngọc Trạch bưng cháo vào thì nghe thấy trong phòng toàn là âm thanh đánh quái thăng cấp cùng với âm thanh nhắc nhở của hệ thống khi đám quái chết.
Y bước qua, Tống Trấn vẫn cúi đầu chơi game.
Tống Ngọc Trạch ngồi xuống, múc một muỗng cháo, đặt bên môi thổi cho hết nóng rồi