Giang Nguyên lâm trường nằm tại núi Thiên Tuế. Gió núi buổi bình minh thổi qua nhẹ nhàng lành lạnh. Ta đứng ở giữa núi rừng, tiếng người và ánh lửa cũng dần dần tiêu tán không còn. Nhưng đây không phải là an tĩnh. Ta đã quen với cảm giác phiền muộn bực tức muốn rời đi trước này.
“Bạch Cần.”
“Công tử… Hay là chúng ta quay về trướng đi…” Bạch Cần co rúm ở phía sau người ta, “Ở đây lạnh quá.”
“Mài mực.”
“Công tử…”
“Ngươi còn dài dòng nữa thì sau này ta chỉ mang theo Mặc Thảo xuất môn.”
Lời còn chưa dứt, hắn liền ngồi quỳ xuống thành thành thật thật mà mài mực: “Công tử ưu ái y, bây giờ còn dẫn y xuất môn nữa à? Tay y chẳng thể khiêng, vai chẳng thể gánh vác đâu…”
“Ta đã bao giờ để ngươi khiêng vác cái gì chưa?” Ta buồn cười.
“Nhưng mà công tử cứ ưu ái y!” Bạch Cần nhướng mày liếc trộm ta.
Ta càng nhìn càng buồn cười, liền thực sự bật cười luôn. Bạch Cần nhìn ta cười vui vẻ, liền cũng cười theo nói: “Hiện giờ ở ngoài kia ai ai cũng cảm thấy bất an, nhưng công tử nhà ta lại ở phía sau doanh trướng tìm một chỗ thanh nhàn như vậy không sợ đại công tử trách mắng sao?”
“Người người cảm thấy bất an, còn ai lo trách tội ta chứ?” Ta mỉm cười nâng bút, trầm ngâm hai nhịp sau đó hạ bút thành thư.
“Công tử thường ngày yêu thương Mặc Thảo là bởi y biết ngâm thơ đối chữ sao?”
“Sao nào? Ngươi cũng muốn học à?”
“Không thể học sao?” Bạch Cần tròn mắt nghiêm túc nhìn ta. Kỳ thực luận về tư sắc, hắn so với Mặc Thảo không kém nhau chút nào.
“Các ngươi không giống nhau,” ta nghĩ đến đó, lắc đầu cười.
“Không giống thế nào?”
“Ngươi là tiểu tư đắc lực nhất của ta,” Ta ngồi trên hòn non bộ cao cao, khẽ nghiêng đầu, thò tay véo cái mũi hắn, “Mặc Thảo… là người bên cạnh ta.”
Thấy Bạch Cần ngơ ngác nhìn ta, có vẻ còn chưa khôi phục tinh thần, ngược lại ta không hù doạ hắn nữa. Quay lại việc chính, tâm tình ta lúc này không tệ lắm: Ta ở đây vì có hẹn với Vân Uyển.
Hôm nay phải hồi phủ nên ta sớm đã thay bỏ một thân y phục không được tự nhiên kia. Nơi này cảnh sắc thanh lương như vậy, vốn nên tố y nghiễm tụ*, giày gấm trắng, lụa mềm buộc phát quan nhẹ nhàng bay theo gió mới hợp phong cảnh.
* Áo dài bằng tơ trắng.
“Tam công tử sao còn chưa dẫn người trở về?”
Không cần ngoảnh lại cũng biết là ai, ta tiếp tục viết chữ của ta, thuận miệng nói: “Bạch Cần, ngươi đến phía trước trông chừng, đừng để cho người khác lại đây.”
Bạch Cần nghe vậy lúng túng bước đi, không như mọi ngày còn muốn dong dài nửa buổi. Trong lòng ta buồn cười: Mới nói một câu liền doạ sợ? Quả nhiên chỉ là hài tử. Vẫn là Mặc Thảo càng thức thời hơn.
“Đừng viết, ta không thể đợi lâu,” Vân Uyển hiếm khi trở nên nghiêm túc, phất tay áo ngồi xuống đối diện ta cách một chiếc bàn, một tay đặt trên bàn, lại gần ta thấp giọng nói, “Thái tử bị kinh sợ, được chuyển vào trướng của Phụ hoàng để chữa trị. Vừa mới tỉnh lại, ngoại trừ ta thì bọn Thất đệ hiện giờ đều ở chỗ Phụ hoàng.
“Không bắt thích khách nữa sao?”
Vân Uyển hừ lạnh một tiếng: “Tam công tử tâm tư quả nhiên linh mẫn. Có điều, ngươi cũng biết là người nào sao?”
“Ngoại vi có cấm vệ quân canh chừng không rời mắt, sau đó cũng không nghe nói có điều binh đến đây. Bởi vậy có thể đây cũng không phải là do ngoại tặc gây ra. Còn những chuyện khác, ta nhất thời cũng không đoán được.”
“Người bên Ngự trướng kia đều rất kín miệng, ta cũng đoán như vậy,” Vân Uyển cười nhạt, “Có người tự cho là đúng, hiện tại tự mình nếm quả đắng rồi. Ta đoán… nếu không phải Vân Xuyên thì nhất định là Vân Kiên!”
Ta ngưng bút, nhất thời không biết nên đáp thế nào. Trong đầu vụt qua vô số ý niệm, thầm suy đoán nhưng cũng cảm thấy việc này chắc chắn có phần của Vân Xuyên: “Thất điện hạ tâm tư cẩn mật, bụng dạ thâm trầm. Động thái lần này vô cùng mạo hiểm, chắc không phải là hắn. Tuy nhiên Tam điện hạ dù có động cơ và khả năng lớn nhất nhưng theo trực giác của ta cũng không hoàn toàn là do hắn.”
“Nếu thật sự là Thất đệ thì làm sao đây?” Vân Uyển lại bắt đầu nói chuyện bằng giọng điệu không nghiêm chỉnh, “Nhắc tới đó, kiếm kia… chỉ thiếu một bước là có thể cầm tới tay rồi…”
Ta nghĩ tới một màn dạ yến kia, nhịn không được liền hỏi: “Lục điện hạ không phải ở trước mặt Thái tử hứa hẹn không cùng Thất