Cứ như vậy ta liền đem tâm tư chuyên chú đặt vào Quốc Công phủ, giống như phụ thân, trong đầu ta tâm tâm niệm niệm đều là cái bụng đang ngày một lớn của Nhị nương.
Nam Kha Linh mấy ngày nay theo Vân Xuyên lên lớp. Cấm túc gì đó a, Mẫn Quý phi bên gối thổi gió một cái liền không còn.
Nam Kha Tương dưới sự trợ giúp ngầm của Bạch Cần, thuận lợi cùng Triệu Giác lén lút thư từ qua lại. Đang trong lúc tiểu nhi nữ nùng tình mật ý, Triệu Giác đến giờ này còn chưa biết nàng cùng Tứ công tử Tư Mã gia có hôn ước. Có lẽ chính là báo ứng của hắn: Hắn một đường tính kế Nam Kha Tương, ta coi như không biết, cứ để cho hắn cũng được nếm trải mùi vị bị người ta tính kế đi —— ta tất nhiên là đứng về phía muội muội, tất cả cũng chỉ là vì tốt cho nàng…
Một đôi nam nữ còn phải bước dài trên con đường phía trước, phụ thân trong triều cũng có nhiều việc bận rộn, ta đương nhiên muốn thay bọn họ chiếu cố tốt Nhị Nương của ta.
Nhị Nương mang thai vẫn luôn tốt, nhưng tương đối yếu, gió hơi lớn liền thổi bay. Ta nhớ khi ta còn nhỏ không hiểu chuyện, đã từng không cẩn thận đụng phải trên người bà ấy, bà ta thoáng cái liền rơi vào hồ nước trong viện. Lần đó nếu không có mẫu thân che chở cho ta, ta sớm đã bị phụ thân đánh chết.
Bà ấy đối với Nam Kha Linh rất nghiêm khắc. Có một lần ta bị phạt đội sách trên lưng quỳ trong từ đường, bà ta đặc biệt dẫn theo Nam Kha Linh đến từ đường, đứng ở trước cửa chỉ vào ta nói với con trai mình: “Ngươi là con vợ lẽ, Tam ca ngươi là con vợ cả. Nó gây chuyện có thể phạt đội sách quỳ, ngươi thì không được.” Những lời này quả là ý tứ sâu xa, thảo nào Nam Kha Linh chung quy cũng không chịu thân cận ta mấy. Có lẽ ở trong mắt nó, phụ thân ta cưng chiều con trưởng, chỉ có nó phải chịu khổ chịu cực nhận hết mọi uỷ khuất thôi. Có điều nó còn có tỷ tỷ, không thân cận với ta cũng là bình thường.
Ta ngồi đây mà đầu óc cứ như đi vào cõi thần tiên. Nha đầu trước mặt gọi là Anh Vũ, từ buồng trong đi ra nói: “Phu nhân nói rồi, hôm nay người phải tĩnh dưỡng. Tam công tử không cần phải ngày ngày đến đây thỉnh an.”
“Cấp bậc lễ nghĩa sao có thể bỏ? Kỳ không dám.” Ta cúi đầu, nha đầu trong phòng này cũng muốn ta gọi một tiếng tỷ tỷ, tuyệt đối không dám trưng dáng vẻ thiếu gia ra.
“Phu nhân nói rồi, Tam công tử không cần cẩn thận như vậy,” Anh Vũ cười nhạt, nhãn thần hờ hững, “Như ta đã nói, phu nhân thân thể yếu đuối, hôm nay cần tĩnh dưỡng. Tam công tử bộ dáng như vậy…” Nói đoạn, nàng vương một ngón tay đặt lên má trái khẽ vạch một đường, “… Ha ha, phu nhân nếu như bị doạ sợ, trái lại không tốt đâu.”
Ta không còn lời nào để nói, lặng lẽ lui ra ngoài. Xem ra Nhị Nương ta gan nhỏ, không muốn để ta chiếu cố nàng.
Có lẽ cũng đúng thôi, ta tài học sơ thiển cái gì cũng không biết, đi thì phải làm thế nào đây? Không rước lấy một thân chật vật không xong.
Mấy ngày trước vì tương lai của bệnh Thái tử, ta ở Thái y viện cơ hồ lật hết y thư cổ, đáng tiếc là không có manh mối gì. Ăn nhiều y thư vào trong bụng, mặc dù không dám nói tinh thông nhưng cũng không phải không biết gì đâu.
Nghĩ đến trong kiếp trước, chẳng ai là không biết Tam công tử Quốc công phủ so với trưởng tử còn được Văn Trang Công coi trọng hơn, tự mình chỉ dạy cầm kỳ thi họa, “Thần tiên bút mặc, cẩm tú văn chương”, mười hai tuổi nổi danh khắp kinh thành… Không nghĩ tới trọng sinh một lần mới biết được che dấu tài nghệ mới là không dễ dàng. Ở trước mặt Hoàng đế ngay cả đàn một khúc cũng không dám. Nơi nơi chốn chốn sợ cùng bệnh Thái tử tranh phong. Ngay cả vị trí thư đồng cũng bị lấy mất.
Ta nhíu chặt chân mày, hai tay siết lại gắt gao, khép lại trang sách: Thư sinh đúng là chả dùng được việc gì. Chính như lời gia