“Đi nơi nào?” Thanh âm của hắn cứng nhắc không gợn sóng.
“Có liên quan gì đến ngươi.”
“Ha ha….” Đột nhiên hắn cười rộ lên, bàn tay vỗ nhẹ lên mặt ta, “Hóa ra mọi chuyện của ngươi, đều không liên quan gì đến ta…”
Ta phiền muộn tránh mặt đi, muốn đứng dậy tiễn khách nhưng không ngờ hắn bất tình lình chợt kéo mạnh ta một cái. Ta chỉ cảm thấy ánh trăng trước mắt cũng bị che mất, trên môi tê rần, nhịn không được hé miệng kêu đau. Nhưng thanh âm của ta chưa kịp vang lên đã bị chặn trở về, đợi đến khi ta kịp ý thức được hắn đang làm gì thì mới bừng tỉnh giãy dụa vùng ra.
Người này dường như đã điên rồi. Bàn tay vòng qua vai đem ta gắt gao siết chặt. Một tay giữ đầu ta, ta còn tưởng rằng bản thân sẽ nghẹn thở mà chết, mọi sức lực đều kiệt quệ. Môi lưỡi dưới sự tấn công của hắn dần dần chua xót. Ta gật lấy gấm lụa dưới thân, vùng vẫy muốn hít thở. Nụ hôn của hắn quá dài đến nỗi ta có ảo giác như hắn muốn đem ta cắn xé mà nuốt trọn, tàn nhẫn mà xâm phạm, làm hại ta trong miệng trong mũi đều là hơi thở của hắn.
Vân Xuyên so với ta cao hơn không ít, quanh năm luyện võ nên vóc dáng da thịt cân xứng mà săn chắc. Ta có chỗ nào có thể so với hắn? Sức nặng vẫn đè ép trên ngực dường như đã rời đi. Trong thoáng chốc, trong đầu ta hiện ra cảnh tượng ngày trước lần đầu tiên cùng hắn hoan ái…. Đột nhiên ta ý thức được mình đang nghĩ điều gì liền xấu hổ giận dữ không thôi ——- Đều là lỗi của kẻ này! Hẳn là thấy bộ dạng ta thua thảm hại như chó nhà có tang vẫn không thể khiến cho hắn hết giận nên nhất định phải làm nhục ta như vậy mới vừa lòng! Trong đầu hắn nghĩ đến ai tưởng ta không biết sao?!
“Đừng…!”
Vốn dĩ đã không còn dư lại bao nhiêu khí lực, tức giận như vậy trái lại tích thêm được chút đủ sức vùng lên, muốn dùng hai bàn tay này bóp cổ hắn. Nhưng tay hắn vẫn kiên quyết đè xuống, chân cũng không dùng được vì bị hai chân của hắn tách ra. Ta chỉ có thể không ngừng thối lui về phía sau, thân mình sắp ngả ra nằm xoài dưới đất rồi.
Nhưng dường như cảm thấy ta thực sự không muốn, hắn lại càng hung ác tấn công ta hơn nữa! Ta nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ hận sao mình không ngất xỉu hoặc giả chết luôn đi cho xong.
Ngay lúc ta nghĩ bản thân thật sự sắp hôn mê thì đột nhiên nghe thấy Diệu Thưởng ngoài cửa cao giọng nói: “Công tử! Mặc Thảo tới.”
Vân Xuyên lúc này mới chịu thả ta ra, dưới ánh trăng, khi tách ra kéo theo sợi chỉ bạc mờ ám mà phiến tình. Ta không còn lòng dạ nào để ý đến, theo bản năng dùng hết sức lực đem hắn đẩy ra. Tiếp đó lại chẳng biết nên nói cái gì, thực tình thì trong đầu ta quả thật đang trống rỗng.
“Mặc Thảo? Chính là tiểu loan đồng* kia của ngươi hả?” Vân Xuyên cười lạnh, sau đó cao giọng hướng về phía cửa nói bằng ngữ khí cường ngạnh, “Đợi!”
*Tiểu loan đồng: kiểu nam sủng nuôi để chơi đùa ý.
“Y không làm gì sai.” Ta oán hận mà chuyển mắt, không muốn nhìn thấy kẻ này.
“Không phải ngoạn ý thì chính là tình nhân?” Vân Xuyên hung hăng đem ta áp lên trên tháp, nhãn thần âm lãnh, ta chưa từng thấy qua bộ dạng này của hắn, “Ngươi sẽ thích hắn sao?”
Hắn sáp tới, tay xả tán loạn vạt áo của ta: “Ngươi thích ta.” Hắn gằn từng chữ như đang cảnh cáo lại vừa giống như đang thuyết phục.
“Không!….” Ta cố sức ngăn trở bàn tay hắn, phẫn hận nói, “Cứ cho là trước đây ta từng thích ngươi thì chẳng qua cũng là vì ta sợ ngươi nên không dám phản kháng mà thôi! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngày ấy ta cứu ngươi là bởi vì không phải ngươi thì không được hả?” Cảm giác trợn mắt nói dối cũng không tệ, với lại một câu cuối cùng kia cũng xem như nói thực.
Thanh âm của vải vóc bị xé tan vang lên, Vân Xuyên một tay bóp chặt ở cổ ta mạnh mẽ nhấc lên, ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi nhắc lại một lần nữa xem?!”
Ta cực giận mà bật cười: “Sao? Đường đường là Thất điện hạ mà cũng phải dùng tới cái bộ dạng này ư? Ngươi bóp chết ta được thì tốt, dù nói thêm bao nhiêu lần thì ta cũng sẽ không thay đổi một chữ!”
Bàn tay đặt trên cổ ta mặt dù không dùng quá nhiều sức lực nhưng dường như đang khẽ run rẩy giống như đang tức giận vậy. Tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy cổ ta.
Ta thấy tình trạng này liền cười lạnh một tiếng, thừa dịp hắn phân tâm mà bắt lấy tay cửa hắn hung hăng hất mạnh về một bên: “Ngươi nghĩ là ngươi rất hiểu ta sao?”
Trầm mặc hồi lâu, trong bóng đêm bầu không khí trở nên vi diệu như thể