Bách Nha không hiểu, ta liền nói cho hắn biết nguyên nhân ta đến tơ lụa trang tìm hắn. Đang nói dở thì thấy trước mặt có người đi đến, không phải Nguyễn Trúc Thanh thì là ai?
“Sao ngươi lại tới đây?” Câu nói đầu tiên khi hắn vừa thấy ta đã đủ để ta biết rằng tối nay ta quyết định theo trực giác mà đến đây là chính xác.
Quả nhiên, hắn nghe ta nói xong liền biến sắc, đẩy cửa phòng ra: “Vào trong rồi nói.”
Bên ngoài lắm người nhiều miệng, ta ngẫm nghĩ vẫn là kéo theo Bách Nha cùng đi vào nhà.
Nhưng phản ứng của hắn lại giống hệt như Bách Nha vừa rồi: “Ngươi mau rời khỏi nơi này.”
“Rời đi? Không phải ta đã đi rồi sao?” Ta tức giận vô cùng mà bật cười, “Ta từ Kinh thành chạy tới nơi này. Qua không được mấy năm thái bình lại để các ngươi đến quấy nhiễu ta! Không thừa dịp lúc tiện nhân Vân Kiên kia bị quyển cấm mà cho một bình thuốc độc giết luôn hắn lại còn giữ lại gieo họa trăm năm! Ta rời đi? Nên rời đi phải là các ngươi!”
“Miệng người đời đáng sợ, nếu có người đem Vân Kiên ra dâng tấu, hắn không cẩn thận vừa chết đi trái lại có vẻ như chết không đối chứng. Bộ hạ cũ của Vân Kiên vẫn còn ở, chỉ có thể tương kế tựu kế thả hổ về rừng mới có thể diệt trừ tận gốc. Nếu bị người lên án…”
“Lên án? Sợ lên án thì làm vua làm gì?!”
“Nam Kha Kỳ! Ngươi càn rỡ rồi!” Nguyễn Trúc Thanh nghiêm mặt lạnh lùng nói.
“Vân Xuyên ngươi cũng đùa giỡn đủ rồi đấy!” Ta dồn hết khí lực mà rống trở lại.
…
Bách Nha nhìn ta một cái, đầu cứng đờ giật giật, tựa hồ muốn nhìn “Nguyễn Trúc Thanh” nhưng còn chưa nhìn sang đã tức khắc quay đi, mắt không nhìn cả hai, lập tức ra ngoài không quan tâm nữa.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng như tờ.
Mỗi khi đến thời điểm như thế này đều là ta mở miệng trước… Bản thân ta cũng rất rối loạn nhưng có một số chuyện không thể quá bị động, nếu không hai người còn muốn dây dưa đến bao giờ?
Ai ngờ lần này lại là hắn mở miệng trước, là giọng nói mà ta quen thuộc: “Ngươi đoán được là ta từ bao giờ?”
“Ngày ngươi đại hôn ta đã nghi ngờ.”
“…cái, cái gì?”
“Hoàng Thất Tử đi đón dâu, vậy người ở Đông Cung cãi nhau một trận với bệnh Thái Tử rồi đi ra ngoài là ai?”
Vân Xuyên không nói. Hắn nhìn ta, xuyên thấu qua gương mạt giả dối kia… Lần này ta mới chân thực cảm nhận được người trước mắt. Thật sự là hắn, cái loại ánh mắt này… Đúng vậy, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hắn không còn dùng cái loại thần thái cố làm bộ mà nhìn ta nữa, thay vào đó là những tình tự rõ ràng.
Rõ ràng, nhưng cũng rất phức tạp.
“Không phải ngày đó ngươi bị bệnh không thể ra ngoài sao?” Hắn cười lạnh nhưng vô cùng cứng nhắc, như thể đang chịu đựng điều gì, “Thật đáng cười, ta cư nhiên lại tưởng là…”
Hắn đột nhiên ngưng lại, ta sốt ruột: “Bệ hạ, vấn đề trước mắt là…”
“Ta còn tưởng là ngươi thấy ta cùng người khác thành thân, khổ sở, cho nên mới…”
Ta…
Ta không dám nói rằng hắn hoàn toàn sai, thế nhưng… Thế nhưng tại sao hắn phải nói ra? Đây là Vân Xuyên ngoài mặt khiêm tốn nhã nhặn kỳ thực lại cao ngạo tự kiêu mà ta vẫn biết sao?
“Thì ra là thế, hóa ra ngươi vốn không hề ngã bệnh. Thảo nào ngày đó ngươi đến Đông Cung nhanh như vậy…”
“Thế nào? Ngươi nghĩ ta bệnh sao? Ngươi không muốn thấy ta sống dễ chịu đến thế sao? Ta cứ nhất định phải giống như một kẻ bị ruồng bỏ, đau khổ đến mức bệnh cũ tái phát, sau đó đi đời nhà ma thì ngươi mới vui vẻ sao?!” Ta thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của người này. Lại thấy hai tay hắn bưng kín khuôn mặt, rồi lại thấy hai tay hắn dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, móng tay khảm vào tấm da mặt cải trang kia mấy vết rách, trông giống như một tấm mặt nạ quỷ. Hắn dùng sức xé rách như thể đang cố gắng dùng việc đó để kiềm nén thanh âm phát ra: “Ngươi biết rõ là ta không hề nghĩ như vậy….”
Diện mạo nguyên bản của hắn lộ ra vẻ tiều tụy hoàn toàn bất đồng trong trí nhớ của ta. Hai bên tóc mai xám trắng, tròng mắt đỏ bừng: “Nam Kha Kỳ, ngươi nghĩ rằng ta không muốn ngươi chết sao? Nhưng nếu như ngươi chết… Ngươi chết thì ta phải làm sao bây