— Trong giấc mộng, ta bị trói ở trên tảng đá, tay chân đều bị buộc chặt, nước biển tạt ướt đãm xiêm y và mái tóc, toàn thân đều là mùi vị mặn chát. Vân Xuyên đến gần ta, cầm trong tay một mảnh dây lụa đen, chậm rãi giơ tay lên, buộc lên cho ta, trước mắt một mảnh hắc ám…
” Vân Xuyên…”
Mở mắt ra, ánh sáng từ ngoài cửa sổ xuyên thấu qua màn trướng. Trên người ta sạch sẽ, lý y cũng đã thay mới. Bên cạnh không có ai, đoán chừng hắn phải đi thượng triều. Ta muốn đứng dậy nhưng khẽ động một chút toàn thân liền đau xót như thể vừa mới chạy hai vòng quanh Yên Sơn, hết thảy khớp xương da thịt đều không thoải mái.
Đột nhiên trên màn trướng phản chiếu một thân ảnh nhỏ bé, lại vén lên một góc nhỏ, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tam ca, huynh đã tỉnh rồi?”
Cái bộ dạng như thế này… Ta chỉ đành nằm trên giường giả bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Đệ đã tới bao lâu rồi?”
“Đã lâu lắm rồi nha,” A Liệt cười hi hi, “Huynh sinh bệnh sao?”
“… Ừ.” Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là Vân Xuyên lại bịa chuyện rồi.
“Thổi một cái nào.”
“Được..” Lòng ta mềm nhũn, trở một cái áp sát người bé, lại vừa đau đến nhe răng trợn mắt.
Sáng sớm nay, sự tình vẫn chưa xong đâu.
“Ta để A Liệt đi học , mới qua nửa nén nhang, A Liệt lại “bịch bịch” chạy trở về, trong tay còn ôm một con bồ câu béo trùng trục.
“Nó từ đâu mà bay vào được vậy?”
“Cửa sổ ấy.” A Liệt chỉ một ngón tay về phía án thư.
Ta dem ống trúc buộc bên đùi chim bồ câu tháo xuống, rút ra tờ giấy trong đó.
Là tin tức từ Tửu lão quỷ: Hôm nay mới nhận được tin tức từ Bách Nha, thế mới biết các ngươi đã hồi kinh rồi. Cái tên ngươi nói trong thư quả thực đã không còn ở Xuân Hiểu Viên nữa, hẳn là rời đi trong đêm đó cùng các ngươi.
Mặt khác còn có chút manh mối của Thập Nhị Lâu.
…
“Thập Nhị Lâu?” Trong lòng nhất thời nghiền ngẫm.
“Tam ca…”
Ta vừa quay mặt liền thấy A Liệt quyệt môi nhướng nhướng mày, “Cho đệ chim bồ câu đi.”
Đợi đến bữa trưa, Vân Xuyên rốt cuộc cũng trở về. Ta không nói lời nào, chỉ nhìn hắn, không biết cuối cùng có nên hỏi hắn hay không.
Rõ ràng cũng đã gần gũi da thịt, rõ ràng ta còn yêu hắn… Vì sao ta vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn?
“Ngươi muốn nói gì?” Hắn ngồi phía sau lưng ta, cầm lên chiếc lược trên bàn, một tay vuốt tóc ta, cẩn thận chải từng sợi, thuận miệng hỏi.
“Bệ hạ sao có thể làm những chuyện này?” Ta nhíu mày muốn đứng lên, thắt lưng lại âm ỉ đau nhức.
“Đã là nút thắt trong tâm trẫm, chải tóc thì có là gì?” Ban ngày hắn còn bày một dáng vẻ thản nhiên, so với vẻ ôn hòa ngày trước khi còn là một Hoàng tử thì hoàn toàn bất đồng. Hoàng đế nhất định phải hỉ nộ không hiện ra sắc mặt. Nhưng hiện tại cũng không biết là do ánh mặt trời sau giờ ngọ quá thịnh hay là bóng dáng trong gương đồng quá ôn nhu mà tình ý trong mắt hắn… Ta cũng không phải là nhìn không ra, “Còn nhớ ngày đó thấy ngươi chải tóc, rớt ra mấy sợi trên mặt đất. Về sau chải tóc không nên kéo mạnh như vậy.”
“Người thì thiếu gì tóc ở chỗ đó chứ?” Trong lòng ta cảm thấy buồn cười.
“Có tâm sự mới có thể lo âu, lo âu liền dễ bị rụng tóc. Trẫm không muốn thấy ngươi tiều tụy.” Một câu cuối cùng chưa nói xong, lại biến thành thở dài.
Một cỗ chua xót trừ trong lòng xông lên mắt mũi, ta hơi nghiêng đầu, mi mục buông rũ, không muốn để cho hắn thấy mình không khống chế được nước mắt.
Một cánh tay mạnh mẽ hữu lực vòng ngang trước ngực ta, nhẹ nhàng kéo ta về phía sau một chút. Ta dựa vào lòng hắn, nghe thấy người phía sau thấp giọng nói: “Tiểu công tử nhà ngươi ở đây nhìn trẫm đấy, còn tưởng rằng trẫm khi dễ ngươi.”
“Ngươi khi dễ ta còn ít ư?”Ta ủy khuất, mặc hắn lau nước mắt cho ta, miễn cưỡng không muốn động đậy.
“Ngươi đã sớm khi dễ lại rồi,” Vân Xuyên nâng mi, hơi có chút oán giận mà nói, “Trẫm sợ ngươi lãnh ngôn lạnh ngữ, từng câu đều đâm vào trong tim trẫm. Cũng sợ ngươi nhu thuận an tĩnh, bởi vì có một lần ngươi chính là rời đi như vậy … Trẫm thật sự rất sợ.”
“Ta có lo lắng của ta.”
“Ngươi chính là không chịu tha thứ cho trẫm. Ngươi chính là không chịu tin tưởng trẫm.” Vân Xuyên nặng nề than thở.
“Vậy ngươi còn có chuyện gì mà ta không biết sao?” Lòng ta hơi bình tĩnh xuống, nửa cười nửa không xoay người nhìn hắn.
Vân Xuyên không nói lời nào, chỉ nhìn ta, thần tình phức tạp.
“Thôi được rồi, tốt xấu gì ngươi cũng không ăn nói bừa bãi.” Ta tự biết đủ mà gật đầu, sau đó dùng giọng điệu trần thuật mà nói, “Nơi gọi là Thập Nhị Lâu này thật ra có tồn tại.”
“Tất nhiên.”
“Hơn nữa còn ở ngay kinh thành.” Ta ngồi thẳng người, vừa suy ngẫm vừa chậm rãi kể lại, “Ta sớm nên nghĩ đến, Vân Kiên nếu thật sự cùng bọn họ cấu kết thì thiếu gì biện pháp bí mật truyền tin, hà tất phải thừa hơi mà đem thân phận cùng nơi ta ẩn thân úp úp mở mở viết nên tờ giấy kia, đóng đinh ở trên cây cột bên ngoài phủ nha, khiến cho người ta hoài nghi?”
Vân Xuyên nghe lời của ta, vừa nghe vừa vuốt cằm, hai chân bắt chéo, nghiêng đầu nhìn ta, khóe miệng khẽ mân, mi mục tuấn mỹ nhãn thần nhìn ta chuyên chú.
Bị hắn nhìn như thế, hai tay ta vốn nắm chặt nhau, lại cảm thấy quá bận tâm rồi, bởi vậy liền tách ra, còn chưa biết nên đặt tay nơi nào, tay trái siết lấy ống tay áo bên phải kéo kéo, trong lòng có chút không tự nhiên.
“Tiếp tục đi.” Vân Xuyên cười cười.
Nhìn bộ dạng hắn nơi nơi đều là cái vẻ lão luyện này, trong lòng ta liền tức giận.
“Tất cả mọi chuyện vốn dĩ cùng một kẻ dân thường như ta không hề liên quan,” Ta cắn răng nói, “Từ đầu tới cuối chỉ có người hai phe không ngừng đem ta kéo vào. Một phe là ngươi, còn có một phe chính là Thập Nhị Lâu.”
Vân Xuyên dời ánh mắt, ta nhìn không ra hỉ nộ của hắn, cũng lười quản hắn có cao hứng hay không, vẫn nói tiếp: “Ngươi cần có một cái cớ danh chính ngôn thuận khiến ta không còn chọn lựa nào khác, dễ dàng mang ta hồi kinh. Hơn nữa ngau từ lúc người của Thập Nhị Lâu đem tin tức ghim ở cột phủ nha môn, hai tên quan sai kia chỉ đích danh muốn gặp ta, chính là có người bày mưu tính kế cho. Đoán chừng là muốn thúc giục ta vội vàng hồi kinh trước khi Vân Kiên đến Hoài Tô, không khéo là vẫn chậm một bước.”
Thấy hắn không phủ nhận, lòng ta càng vững tin thêm vài phần, tiếp tục nói: “Vân Kiên thấy được tờ giấy kia, biết được tung tích của ta. Ta lại nghĩ lầm rằng hắn và Thập nhị Lâu thông đồng. Ngay sau đó lại có người tương kế tựu kế, khiến cho ta càng tiếp tục hiểu lầm thêm.”
Thấy Vân Xuyên vẫn không nói lời nào, ta cũng không vội, cúi đầu vuốt ve viền tay áo: “Thế nhưng ta hỏi Vân Kiên. Hắn lại nói rất rõ ràng —– Hắn chưa từng cấu kết với Thập Nhị Lâu mà cấu kết với hắn là đám người bang phái giang hồ ở Li Châu. Buôn lậu muối và trà cung cấp cho việc nuôi quân rất hao tổn của hắn. Như vậy thì Thập Nhị Lâu là thế nào?”
“Nam Kha Kỳ…” Vân Xuyên cuối cùng cũng mở miệng.
Ta lại nhếch khóe miệng, giơ tay ý bảo hắn không cần nói, đi tới đứng lại trước mặt hắn: “Ta thay ngươi nói, Thập Nhị Lâu là một tổ chức sát thủ. Năng lực hoàn mỹ cũng được tính là võ lâm tân quý. Từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn là bởi vì không thể không khiên tốn. Nhưng bây giờ từ bỏ khiêm tốn, ngay cả mệnh quan triều đình cũng dám động đến, chẳng phải là bởi vì có chỗ dựa càng vững chắc hơn sao.”
“Ngươi là một người thông minh…” Vân Xuyên tự tiếu phi tiếu, “Ngươi cho rằng trẫm là chỗ dựa của bọn họ?”
“Thử hỏi trong thiên hạ, còn có ai so với một vị thiên tử vững chắc hơn chứ?” Ta nâng mi, “Thế nhưng ta cũng không cho là bệ hạ là chỗ dựa của Thập Nhị Lâu mà ta cho rằng… bản thân Thập Nhị Lâu phục tùng cho Bệ hạ ngài.”
Trên mặt Vân Xuyên không có bất kỳ vẻ ngoài ý muốn nào, ta hỏi: “Thần đã đoán sai rồi sao?”
Vân Xuyên tựa như chỉ vô ý, bàn tay khẽ rung, động tác như chỉ phất nhẹ qua, chưởng phong làm tấm rèm kết bằng dây cỏ xuyến buông xuống, A Liệt bị tấm sa liêm mềm mại ngăn cách ở bên ngoài điện.
Lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn ta, vẫn không hề có nửa phần bất ngờ như trước: “Trẫm vẫn thích bộ dạng thông minh xảo quyệt như vậy của ngươi.” Nói xong lại cứ ngồi như vậy, khẽ ngẩng đầu, bàn tay để ngang trên hông ta đem ta ôm vào lòng.
Ta tức giận giẫm lên chân hắn, đạp một cái, lại bị hắn né: “Thôi, chờ thần hỏi xong lại trút giận cũng