Biên tập: Kỳ Lam
…
Ngày hôm sau, ta đến Thái y viện trả sách.
Lão thái y thấy ta liên thanh hỏi han: “Dược thiện của Bệ hạ mới xong, Quân Hầu muốn tự mình đưa đi?”
Ta ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói: “Thuốc của bệ hạ, giao cho người khác ta không yên lòng, không bằng từ nay về sau đều để ta tự mình đưa đi là được.”
Dược thiện này nghe nói là phương thuốc thượng đẳng Mạnh Quan Đào trình lên, quả thực hiếm có. Dọc đường đi ta ngửi mùi thuốc, trong đầu trống rỗng tựa hồ như có gì đó trong trí nhớ nhưng lại dường như không phải.
Một lần dâng thuốc này, sẽ dâng đến hơn nửa tháng.
Triêu Hoa Cung, Thái y viện, Thừa Ương điện, mỗi ngày ta đều chạy trên con đường đến ba điểm này. Buổi trưa ánh nắng càng ngày càng độc, ta bị ánh mặt trời giữa hạ phơi đến không mở mắt nổi. Bước đi trên con đường gạch xanh trong hoàng cung, giống như đang chịu cực hình.
Mà mỗi lần đến Thừa Ương điện, ta đều không đi vào trong, chỉ chờ Hoàng đế uống xong ta lại tự mình mang về Thái y viện.
Sau đó hậu cung triều đình, lời đồn đại về việc Mạnh Quan Đào thị sủng sinh kiêu càng ngày càng nhiều hơn.
Nhiều đến độ, làm hại Hoàng Hậu cũng động thai khí.
Ngay trong một đêm hè nóng bức, Khôn Hòa Cung loạn thành một đoàn, Hoàng Hậu sinh non rồi.
Ta đứng ở xa xa bên ngoài Khôn Hòa cung, trong một thoáng tựa như trở lại cái đêm Nhị Nương ta sinh non…
Cũng may rốt cuộc thì Hoàng Hậu vẫn tốt số hơn so với Nhị Nương ta. Cuối cùng cũng bảo vệ được hài tử, nhưng lại không chịu đựng được đến khi gặp mặt Hoàng đế một lần cuối.
Ngày hôm sau, Tả Tướng Lâm Sâm chống cái bụng tròn xoe của lão, khàn giọng mắng chửi Mạnh Quan Đào hồ mị hoặc chủ ngay trên triều đường, khiến cho hậu cung không yên, tiền triều chê trách. Hoàng Hậu lúc mang thai lại ưu sầu, đến mức tạo thành thảm kịch.
Mạnh Quan Đào chẳng nói một lời, mặt không đổi sắc.
Hoàng đế rốt cuộc vẫn biết nhìn đại cục, lập tức lệnh Mạnh Quan Đào thời gian tới trở về nghỉ ngơi, coi như là âm thầm chấp nhận nguyên nhân cái chết của Hoàng Hậu.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại làm ra một quyết định khiến ta thập phần khó hiểu: “Hoàng Hậu mất sớm, Hoàng tử không có người dạy dỗ, Trẫm nguyện giao phó cho Chiêu Hoa Quân.”
“Không thể!” Tả Tướng trợn trừng mắt lớn tiếng la lên, vẻ mặt đầy hoang đường.
Nhưng quyết định của Hoàng đế, cũng không phải dễ dàng thay đổi như vậy.
Vì thế mà Hoàng tử từ đó về sau cùng Lâm gia của hắn không còn quan hệ. Trái lại Nam Kha Thị xem ra càng giống như đương triều đệ nhất ngoại thích hơn.
Lâm Sâm sao có thể bằng lòng buông xuôi, quả nhiên không đến hai ngày, phiền toái lại tìm đến cửa.
Ngày đó ta theo thường lệ đem chén thuốc đặt ở bên ngoài điện, tiếp đó lui ra ngoài. Thế nhưng lần này lại không chờ được một chén thuốc rỗng, chỉ thấy Mạnh Quan Đào mang theo vài người đi ra: “Quân Hầu xin mời, Tả Tướng cùng Bệ Hạ đều chờ ngài đấy.”
Ta nhíu mày không nói một lời đi theo phía sau hắn vào.
Trong điện, Hoàng đế ngồi ở sau án thư, chén thuốc kia đặt trên án trước mặt hắn.
Người trong phòng vốn đang nhìn chằm chằm chén thuốc, thấy ta tiến vào liền đồng loạt nhìn chằm chằm ta.
Ta cũng cười: “Hôm nay sao lại nhiều người vậy?”
Tả Tướng Lâm Sâm cau mày, ngữ khí nghiêm túc: “Thỉnh Quân Hầu tự trọng.”
Ta thu liễm tiếu ý, có chút ngẫm nghĩ liếc nhìn cái bụng tròn vo của Lâm Sâm: “Không dám so nặng* hơn với Tả Tướng.”
*ẻm chơi chữ thôi. Lâm Sâm nói ẻm tự trọng. ẻm lấy chữ “trọng” = nặng để nói xéo lão béo.
“Chiêu Hoa”
Hắn đã lên tiếng, ta đương nhiên không nói thêm nữa.
Lâm Sâm thì nặng nề một tiếng, ta thật không hiểu: Nữ nhi của lão đã giao phó trong cung Hoàng đế rồi, “Quốc trượng” như lão lấy lá gan từ đâu ra mà dám ở đây phồng mang trợn má lớn tiếng sai sử, coi Hoàng đế là người chết sao?
“Mấy ngày nay ngươi đưa thuốc, vì sao không tiến vào điện?”
Ta nhìn thoáng qua Hoàng đế, lại rũ mắt: “Mấy ngày nay thần không khỏe trong người, Thái y nói phải phơi nắng thêm một chút.”
Lâm Sâm cười lạnh: “Quân Hầu không cần phải tránh nặng tìm nhẹ. Quân Hầu có tiến vào điện hay không cũng tránh không được có liên quan đến chén thuốc này?”
Ý lão là gì? Ta cũng cười nhạt: “Ý Tả Tướng là chén thuốc này có vấn đề gì sao? Vậy thì thật kỳ lạ, nếu ta đã có dũng khí dâng lên, thì cần gì phải tránh tị hiềm cơ chứ? Nếu thật sự muốn tránh hiềm nghi, ném cho một nô tài nào đó há lại không tiện nghi hơn?”
Vân Xuyên đột nhiên đứng dậy, bước từng bước chậm rãi đến bên ta, thấp giọng cười: “Trẫm đột nhiên nhớ tới ngày ấy… Trong Thừa Ương điện cũng là tình huốn như thế này.”
Ta cúi đầu, trong lòng “lộp bộp” một tiếng: Ta biết hắn nói đến chuyện ngày ấy hắn bị gài bẫy dùng Hàn thạch thảo mưu hại bệnh Thái Tử. Thế nhưng ta không hiểu lúc này hắn nhắc tới chuyện đó là có ý gì… Ở trong lòng hắn, ta hôm nay là ai ngày ấy?
Nghĩ đến đây chính ta cũng muốn đánh cược một lần, vì vậy bèn đứng dậy bưng chén thuốc kia đến, dưới lớp sa đỏ che mặt mỉm cười nói: “Đúng là thuốc có ba phần độc, thuốc hay cũng có thể hại người, độc dược cũng có thể cứu mạng, còn phải dựa vào cách nghĩ của người về phương thuốc này như thế nào,” Nói xong ta liếc mắt nhìn qua Mạnh Quan Đào, người phía sau thần sắc bất động, thản nhiên vô cùng. Ta đảo mắt cười cầm chén thuốc trong tay dâng lên, “Tấm lòng thần đối với bệ hạ có nhật nguyệt chứng giám, nếu bệ hạ đối với thần cũng như vậy thì xin hãy nhân lúc còn nóng mà uống vào. Bằng không nếu đã lạnh đi, dược tính liền tiêu tán.”
Hoàng đế diện vô biểu tình, vừng vàng nhìn ta chằm chằm như thể muốn đem gương mặt ta nhìn đến độ đâm thành một cái lỗ.
Đã nhiều ngày không gặp nhau hắn quả nhiên đã gầy đi không ít. Ta nhìn hắn, hai bàn tay nâng chén thuốc đến sắp tê cứng.
Một hồi lâu sau, hắn mới tiếp nhận chén thuốc, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, hắn nhìn thẳng vào ta, tiếp đó khóe miệng câu lên một mạt tiếu ý, xoay người bước trở về ngồi sau án thư trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Ta lại không biết nên dùng biểu tình gì để nhìn hắn. Tự mình cất xong chén thuốc, sao đó hành lễ, rời khỏi điện.
Ban đêm, ngoài thành dị động.
Kinh thành Thượng Thư phủ bắt được một gã thích khách, đây là vụ hành thích thứ hai trong năm nay.
Lần trước là cố Dự Thân vương, lần này là Hộ bộ thượng thư Mạnh Quan Đào.
Lần này hành động rất nhanh, có lẽ là Bách Nha và Vân Uyển đã bố trí cẩn thận, đêm đó theo dõi phủ Tả Tướng quả nhiên chờ được một con cá lớn.
Lâm Sâm không biết là phát điên cái gì, thấy thích khách một kích không trúng liền dứt khoát tự mình xông vào Thượng Thư phủ nói là muốn tìm Mạnh Quan Đào liều mạng, vừa để báo mối thù của tang nữ.
Đáng tiếc Mạnh Quan Đào lại chẳng ở trong phủ.
Hắn ở Thừa Ương điện.
Ta cũng đang ở Thừa Ương điện này.
“Bệ hạ! Người không tin ta cũng được!” Mạnh Quan Đào thần sắc đau thương, “Thế nhưng trong thuốc kia trộn lẫn ô đầu, việc này chỉ cần hỏi Thái y liền rõ ràng!”
Thừa Ương điện lần đầu tiên trống trải như thế này, có lẽ là bởi thiếu đi chút ánh đèn, gió từ ngoài điện trống trải mặc ý thổi tới, thiến sa của ta cũng bị thổi rơi.
Hoàng đế không mang mão quan, tóc dài bị gió đêm thổi tung, ánh mắt của hắn vẫn nhìn ta chăm chú như vậy. Ta chỉ khẽ cười, cười đến múc khuôn mặt cũng cứng đờ lại: “Ngươi biết rõ trong thuốc bị ta trộn lẫn thứ khác.”
Ban ngày hắn uống xong, từ cái nhìn kia ta đã hiểu được —- Cái gì hắn cũng đều biết.
Thần sắc của Vân Xuyên có chút bất đắc dĩ: “Nhưng là ngươi tự mình đưa tới, còn đích thân dâng lên…”
Ta cũng bất đắc dĩ: “Ngươi không muốn hỏi ta nguyên do sao? Ngươi nghĩ rằng ta muốn hại ngươi?”
Vân Xuyên không nói, chỉ chăm chú nhìn ta bằng cái loại biểu cảm trực tiếp đơn thuần tựa như một đứa trẻ, ta chưa bao giờ thấy từ hắn.
Bộ dáng hắn nghiễm tụ đơn y chìm trong âm ảnh có đôi phần mê mang, vẫn còn nỗ lực duy trì một nét cười, ngữ điệu bình thản: “Ngươi biết không? Trẫm vẫn luôn làm sai mọi chuyện. Sau này trưởng thành Trẫm suy nghĩ minh bạch, thật ra thì Trẫm có thực sự hiểu về ngươi hay không? Chẳng bằng cứ