Ngày mới vui vẻ nha mọi người????
‐‐‐‐---‐-------------------------------------
Hàn Yên Nhiên dậm chân, chạy đến đối diện Hàn Ngọc Nhiên ngồi xuống, nổi giận đùng đùng mà nói: “Ngươi còn có tâm tình quản giáo ta? Ngươi có biết hay không, ta vừa rồi ở chỗ phế vật Lận Huyền Chi, ăn bao nhiêu ủy khuất?”
Hàn Ngọc Nhiên quét mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục động tác trên tay, nói: “Hắn có thể làm cho ngươi chịu ủy khuất gì? Lận Huyền Chi không phải đồ ngốc, hắn lúc này còn cần Hàn gia chúng ta giúp đỡ hắn.”
“Hắn chính là từ đầu tới cuối đều không có tới Hàn gia chúng ta đòi cái gì.” Hàn Yên Nhiên cười lạnh một tiếng, tròng mắt vừa chuyển, lại thò ra vẻ thần bí mà nói: “Đại ca, ta hoài nghi cha Lận Huyền Chi, trước khi chết để lại cho hắn không ít bảo bối.”
“Đó là tất nhiên.” Hàn Ngọc Nhiên dừng động tác trong tay một chút, nói: “Lận Trạm nói như thế nào thì vẫn là tu sĩ đại năng Hoàng giai cảnh giới, tài sản của hắn đương nhiên thâm hậu, cho dù chết, cũng sẽ lưu lại một ít cho đứa con thân sinh, nhưng sao……”
Chuyện vừa chuyển, Hàn Ngọc Nhiên nói: “Thứ tốt trên người hắn, trong hai năm thời gian ngắn ngủi cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm.”
Lận Huyền Chi chỉ chọn mua cực phẩm chữa trị đan dược, tốn không biết bao nhiêu là tiền, mà sau khi hắn trở thành phế nhân, cũng không có biện pháp kiếm tiền gì, chỉ dựa vào cái tên xấu đệ đệ què chân cho người ta đánh lấy công, căn bản kiếm không được vài đồng, Lận Huyền Chi tự nhiên sẽ bán bảo vật mà cha hắn để lại mà lấy tiền.
Mà trong khoảng thời gian này, từ tình huống Lận Huyền Chi đan dược đều mua không nổi, pháp bảo cha hắn để lại cho hắn, bán đi đổi lấy tiền chắc đã hết không sai biệt lắm.
Chỉ sợ của cải khác cũng hết sạch.
Hàn Ngọc Nhiên nghĩ nghĩ, chờ hắn đem hai chỉ Bạch Hổ yêu thú lấy tới tay, liền đi Lận gia từ hôn, hắn đã chọn được người tốt hơn, tất nhiên sẽ không ở trên người Lận Huyền Chi hao phí quá nhiều tinh lực, huống chi người trong lòng hắn cũng không thích hắn cùng Lận Huyền Chi dây dưa không rõ, dù chỉ là trên danh nghĩa.
Nghĩ đến đây, Hàn Ngọc Nhiên lộ ra một cái tươi cười ngọt ngào.
Hàn Yên Nhiên đem hết thảy biểu tình của ca ca xem ở trong mắt, tự nhiên nàng biết ca ca trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Hàn Yên Nhiên cho đại ca một cái khịt mũi khinh thường, lạnh giọng mà nói: “Hai chỉ Bạch Hổ yêu thú kia, ta nghĩ ngươi không cần suy nghĩ nữa.”
Hàn Ngọc Nhiên ngẩn ra, nói: “Làm sao vậy?”
Hàn Yên Nhiên nói: “Bị tên sửu bát quái Yến Thiên Ngân bán đi rồi, ngươi biết hắn bán nhiều hay ít không? Một ngàn kim a!”
“Cái gì!?” Hàn Ngọc Nhiên lập tức đứng lên, động tác hắn quá lớn, thế cho nên đem Đoán Thạch dùng để luyện khí đều lật đổ.
Hàn Yên Nhiên thấy thế, liền thêm mắm thêm muối nói: “Yến Thiên Ngân là tên vừa xấu xí vừa tác quái, thế mà còn dám cùng ta tranh luận, còn khinh thường ngươi, ngay trước mặt ta châm ngòi quan hệ ngươi cùng Lận Huyền Chi, cũng không biết hắn ở sau lưng còn làm những chuyện xấu