Ánh mặt trời mùa hè vô cùng gắt, khiến cho cái thế giới này giống như là bao phủ bởi lồng hấp vậy, nóng khiến người khô miệng khô lưỡi, mồ hôi đầm đìa, cái gác này của Trần gia tốt quá mức.
Cả ngày Trần Lê mê mẩn trong căn gác này, cho dù là người sắt, cơ thể cũng sẽ có cực hạn, cho nên Ngụy Sâm đi tới ké bên Trần Lê, ánh mắt chạm đến gương mặt đỏ bừng lộ ra của Trần Lê, tất cả lưu luyến trong lòng Ngụy Sâm không còn sót lại chút gì, lập tức lo lắng vô cùng cho Trần Lê.
Ngụy Sâm trực tiếp chắn trước mặt Trần Lê, ngăn cách ánh mắt Trần Lê quan sát thế giới ngoài cửa sổ, lúc này Trần Lê mới biết có người xông vào thế giới của mình, phòng bị ngăn cách và sợ sệt trong nháy mắt tràn lên đôi mắt của Trần Lê, bút vẽ trên tay cũng theo đó rơi xuống, màu đen văng đầy trên đất, cả người Trần Lê bắt đầu phát run.
Ngụy Sâm biết mình đã quấy rầy Trần Lê, nhưng y biết tình trạng thân thể bây giờ của Trần Lê, phải rời khỏi cái thế giới này, bây giờ nhìn kỹ một cái, sắc mặt Trần Lê mặc dù đỏ bừng, thế nhưng trong ánh mắt cũng có một ít cảm giác tinh thần không rõ, trên da mặt còn có một ít tinh thể màu trắng nhỏ bé, hiển nhiên là sau khi mồ hôi bốc hơi, để lại muối.
Ngụy Sâm nửa ngồi xổm người xuống, mặc dù không cách nào nặn ra nụ cười ôn nhu trên gương mặt nhưng y cố gắng làm ánh mắt mình nhu hòa hết mức, không để cho Trần Lê vì thế mà sinh ra cảm giác bức bách.
"Trần Lê, đừng sợ, anh sẽ không làm hại em.
" Âm thanh trầm thấp tựa hồ mang theo sức mạnh trấn an lòng người, Trần Lê nghe được, do do dự dự ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Sâm.
"Đừng sợ, anh sẽ không làm hại em.
" Ngụy Sâm ôn nhu nói lại lần nữa, cũng không có đường đột đưa tay ra chạm vào Trần Lê.
Theo lý thuyết, người mắc bệnh tự bế đều sẽ tự giam mình trong một thế giới, từ chối ý tốt và ấm áp cùng bên ngoài ngấm vào, nhưng vào lúc này sau khi Trần Lê thấy Ngụy Sâm, đề phòng trong mắt lại từ từ biến mất.
Ngụy Sâm nhận ra được sự biến đổi của Trần Lê, gương mặt có chút bất ngờ, nhưng càng nhiều hơn chính là kinh ngạc vui mừng, chỉ cần Trần Lê không từ chối ý tốt của y, y sẽ dùng cuộc sống sau này, từng chút từng chút một kéo Trần Lê từ trong thế giới vặn vẹo cô độc đó ra ngoài.
"Anh tên Ngụy Sâm, em có thể gọi anh là A Sâm.
" Ngụy Sâm vừa nói vừa không dấu vết nhích tới gần Trần Lê một chút xíu, kiên nhẫn hướng dẫn cho Trần Lê.
Lúc này Trần Lê cũng có động tác, cậu nâng cánh tay