Trần Lê chỉ cần vẽ tranh ngay từ đầu, sẽ toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong đó, tất cả xung quanh cũng không ảnh hưởng được tới cậu, mỗi nét bút của cậu, nhìn như đang vẽ màu loạn xạ, nhưng theo thời gian màu sắc không ngừng chồng chất lên nhau, bức tranh từ từ hiện ra làm lay động tâm hồn người khác.
Ngụy Sâm an tĩnh đứng ở bên cạnh Trần Lê xem Trần Lê vẽ, bức tranh dưới ngòi bút của Trần Lê, chính là thế giới trong lòng của cậu, y có thể không nói chuyện, dò tâm tư của Trần Lê.
Lúc mới bắt đầu, Ngụy Sâm cũng không biết Trần Lê đang vẽ cái gì, đợi tầm 20 phút đồng hồ sau, trên vải vẽ tranh sơn dầu, bức tranh dần thành hình, Ngụy Sâm mới nhìn rõ Trần Lê vẽ cái gì.
Trần Lê vẽ cảnh sắc chung quanh, nhưng không có một sắc khối nào thể hiện ra sức sống dạt dào giữa hè, màu sắc trầm thấp dày đặc, màu xanh của cây cối như là quỷ quái đang giương nanh múa vuốt, người đi đường trở thành lệ quỷ đòi mạng.
Đây là thế giới trong lòng của Trần Lê, tất cả ngoại giới đối với cậu đều tràn ngập ác ý, kinh khủng âm trầm, dường như phảng phất sẽ bóp chết cậu dễ dàng.
Thấy bức tranh như vậy, trong lòng Ngụy Sâm chỉ đong đầy thương yêu đối với Trần Lê, ngẩng đầu nhìn ánh dương quang đang loang lỗ vì lá cây.
Nghĩ thầm, cuộc sống sau này, nhất định y sẽ mang ánh mặt trời vào thế giới của Trần Lê, để cho Trần Lê biết, thế giới này không có ác ý nhiều như vậy, cũng không phải âm trầm kinh khủng như vậy.
Trần Lê điểm một khoản đen nồng đậm lên trên cây, mới hoàn thành cả bức tranh, dù là ai nhìn thấy bức tranh này, ngực sẽ sinh ra một loại cảm giác đè nén, trừu tượng rõ ràng lớn hơn tả thực nhưng khi nhìn đường cong hỗn loạn và sắc khối lại phảng phất có không khí chèn ép, khiến người ta hít thở không thông.
"Cậu nhóc này vẽ không tệ.
"
Ngay lúc Trần Lê thu bút, một giọng nói già nua vang lên bên tai hai người, Trần Lê bị giọng nói thanh âm xa lạ kích thích, cọ vẽ trên tay lập tức sợ tới rớt xuống, nhảy dựng lên, sợ hãi rụt rè núp ở phía sau Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm nhéo nhéo tay của Trần Lê, âm thầm trấn an tâm tình của Trần Lê, mới đưa mắt đến ông lão chẳng biết xuất hiện cạnh mình và Trần Lê lúc nào, lạnh như băng hỏi: "Có việc?"
Ông lão ăn mặc có hơi lố lăng, từ đầu đến chân! ít nhất! Có tới 5 màu sặc sỡ, dưới phản xạ của ánh mặt trời, nhìn qua cũng có hơi lấp lánh chóe chóe.
Tóc trắng, nếp nhăn